Sự Đeo Bám Của Kẻ Điên: Em Là Của Riêng Anh! - 02.
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:50:37
Lượt xem: 230
Khi tôi mới đến nhà họ Lâm, Lâm Nhiên đang học lớp 11.
Ngoài việc thường xuyên kèm cặp tôi học bài, định hướng kế hoạch học tập, bổ sung những điểm yếu, trong kỳ nghỉ anh ấy còn dẫn tôi đi chơi.
Đợi đến khi tôi đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở nhà họ Lâm và trường học, anh ấy bay ra nước ngoài du học.
Anh ấy học đại học ở nước ngoài.
Lúc anh ấy đi, tôi đang học lớp 8.
Dì Từ rất không nỡ để anh ấy đi.
Nhưng tôi cảm thấy dì ấy đã thở phào nhẹ nhõm, vì nghĩ rằng tôi không còn phải ở bên con trai dì ấy suốt ngày để phát triển tình cảm nữa.
Bởi vì mỗi lần Lâm Nhiên kèm tôi học bài, dì Từ đều nói rằng sẽ thuê gia sư cho tôi, không muốn lãng phí thời gian của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên thẳng thắn nói rằng làm như thế thật phiền phức.
Khi Lâm Nhiên muốn dẫn tôi đi chơi, dì Từ liền khéo léo nói rằng dì ấy có thể dẫn tôi đi, hoặc để người khác dẫn tôi đi cũng được, vì con trai và con gái thì khó có thể chơi chung với nhau.
Lâm Nhiên lại nói: "Chúng con đi chơi điện tử, nam nữ già trẻ đều chơi cùng nhau được, mẹ có muốn đi không?"
Lâm Nhiên hoàn toàn không hiểu ý mẹ mình đang nói.
Dì Từ bảo tôi đừng quá thân thiết với Lâm Nhiên, tôi lập tức đáp: "Vâng ạ."
Lâm Nhiên học giỏi thật, lại còn hiểu chuyện, rất được người lớn yêu thích.
Nhưng tôi thấy anh ấy có một tật xấu, đó là khi anh ấy đã quyết định chuyện gì thì tự có lý lẽ của mình, người khác nói thế nào cũng không thắng nổi.
Bởi vì anh ấy không nghe.
Tôi nói kết quả học tập của mình để tôi tự lo.
Anh ấy nói anh ấy giúp tôi, nhưng cũng là tôi tự học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/su-deo-bam-cua-ke-dien-em-la-cua-rieng-anh/02.html.]
Tôi bảo anh ấy lo việc của mình.
Anh ấy nói chăm sóc tôi, một cô em gái, cũng là việc của anh ấy.
Khi anh ấy muốn đưa tôi ra ngoài chơi, tôi nói là tôi không muốn ra ngoài.
Anh ấy sẽ rất nghiêm khắc phê bình tôi, rằng trong thời kỳ thanh thiếu niên mà cứ ở nhà suốt sẽ làm hại sức khỏe.
Mẹ anh ấy nói tôi có cuộc sống riêng, bảo anh ấy đừng can thiệp quá nhiều.
Anh ấy lại nói rằng anh ấy cũng có suy nghĩ riêng, bảo mẹ đừng can thiệp quá nhiều.
Tóm lại, dì Từ đã lo lắng trong suốt hai năm trời, cuối cùng cũng tách được tôi và Lâm Nhiên ra. Nụ cười trên mặt dì ấy nhẹ nhõm đi nhiều, nhìn tôi cũng thân thiện hơn hẳn.
Khi Lâm Nhiên đi du học, anh ấy rất bận, cơ bản là mỗi năm về nhà một lần.
Tôi lên lớp 9, rồi vào cấp ba, cũng rất bận rộn.
Trong bốn năm anh ấy ở nước ngoài, chúng tôi không liên lạc gì với nhau.
Tôi từ trường cấp hai tư thục thi đỗ vào trường cấp ba công lập, còn ở ký túc xá, mỗi ngày đều cố gắng học hành.
Khi Lâm Nhiên về nhà, anh ấy cũng sẽ mang quà cho từng người trong gia đình.
Thật sự, phép tắc của anh ấy không có gì để chê trách, quà tặng cho mỗi người đều đúng với nhu cầu của họ nhất.
Chú Lâm và dì Từ vô cùng hài lòng về anh ấy, luôn nói rằng mặc dù Lâm Nhiên là con trai, nhưng cũng giống như "chiếc áo bông nhỏ tri kỷ" của họ.
Chú Lâm nói cả đời chú, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, con trai thành đạt, chắc chắn là vì chú sống tốt, làm việc thiện tích đức, nên mới có được may mắn như vậy.
Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua như vậy.
Cho đến khi Lâm Nhiên tốt nghiệp đại học, chuẩn bị về nước làm việc, dì Từ lại bắt đầu lo lắng trở lại.