SỰ CỐ XUYÊN SÁCH KỊCH TÍNH - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-05-30 00:10:38
Lượt xem: 665
16
Sau khi trở về thế giới thực.
Tôi trở thành triệu phú.
Những người bạn, người thân đã lâu không liên lạc đều đến tỏ lòng.
Nhưng tôi đã xóa hết thông tin liên lạc của họ và chuyển đến một thành phố khác.
Bạn thân thỉnh thoảng đến thăm tôi, cô ấy nằm trên sân vườn ngoài trời của tôi, vô cùng thoải mái.
"Lâm Chi, cô không biết đâu, sau khi cô đi, những người đó mắng chửi cô, nói cô là kẻ vô ơn, bạc bẽo."
Cô ấy cười khẩy: "Nhưng khi cô gặp khó khăn, họ đều làm ngơ, không ai giúp cô."
Nghe vậy, tôi phản bác: "Có người giúp."
Bạn thân ngạc nhiên: "Ai cơ?"
Tôi cười: "Hồi đó nhà tôi nợ nần, mọi người đều tránh tôi, một ngày nọ tôi tuyệt vọng, không chịu nổi nữa, định nhảy sông."
Bạn thân ngồi bật dậy: "Sao cô không nói với tôi?"
"Lúc đó chúng ta chưa quen nhau." Tôi cười, "Nhưng khi tôi đứng trên cầu, có người gọi điện cho tôi."
"Là bạn cùng bàn hồi cấp ba của tôi." Tôi cố nhớ lại, "Tôi gần như không nhớ mặt anh ấy, chỉ biết anh ấy rất cao và gầy."
"Anh ấy gọi điện, tỏ tình với tôi, còn chuyển hết tiền tiết kiệm của anh ấy cho tôi."
Bạn thân tròn mắt nhìn tôi: "Rồi sao?"
Tôi nhún vai: "Tôi không nhận tiền và xóa anh ấy khỏi danh bạ."
Bạn thân: "Tại sao?"
"Tôi sợ mình không kìm được mà liên lạc với anh ấy, sợ kéo anh ấy xuống vực sâu, nên xóa luôn."
"Dù sao, nhờ cuộc gọi đó, tôi từ bỏ ý định tự tử."
Tôi hít một hơi sâu: "Và sống tốt đến bây giờ."
...
Sau khi bạn thân về.
Tôi nằm trên giường lướt điện thoại.
Như thường lệ, tôi vào diễn đàn kỳ quái.
Trong diễn đàn có một câu hỏi mà tôi đã theo dõi từ lâu.
"Thật sự có người xuyên sách không?"
Câu trả lời dưới câu hỏi rất nhiều.
Có người nói có, có người nói đó là chuyện hão huyền.
Còn có người bắt đầu bịa chuyện.
Tôi thường đọc để giải trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/su-co-xuyen-sach-kich-tinh/chuong-16.html.]
Lướt một lúc, có thông báo.
"Câu hỏi bạn quan tâm có câu trả lời mới, hãy xem ngay!"
Tôi bấm vào theo thói quen.
Người trả lời có hình đại diện toàn đen, nickname là một dấu chấm hỏi.
Câu trả lời rất dài.
"Có đấy, tôi là một người xuyên sách..."
Tôi cười, chắc lại là người bịa chuyện.
Nhưng càng đọc, tôi càng không cười nổi.
"Vì tai nạn xe, tôi xuyên vào một cuốn truyện tổng tài bá đạo, nhưng tôi không phải nam chính, thậm chí không phải nam phụ, tôi là một cảnh sát bình thường..."
"Cho đến một ngày, nữ chính của truyện đột ngột qua đời, nguyên nhân cái ch///ết các bạn không ngờ tới đâu, cô ấy bị ch///ết vì quá đẹp, tôi còn thấy một cô gái tại hiện trường, tôi ngờ rằng cô ấy cũng là người xuyên sách, vì cô ấy rất giống mối tình đầu của tôi ngoài đời, cả tính cách ngang bướng cũng giống, ngày xưa khi tôi tỏ tình, cô ấy lập tức xóa tôi..." Xin lỗi, tôi lạc đề rồi.
Nhưng sau một loạt sự kiện, tôi càng chắc chắn về suy đoán này..."
Câu trả lời của anh Dấu Chấm rất dài.
Và nó gần như hoàn toàn trùng khớp với trải nghiệm của tôi.
Không biết từ lúc nào, tay tôi run lên khi kéo xuống đọc.
Tim đập mạnh mẽ.
"...Tôi lao ra đỡ đạn cho cô ấy, lúc đó tôi không nghĩ gì, nhưng sau khi thấy cô ấy khóc, tôi cảm thấy dù bị thương nặng đến đâu cũng đáng."
"Đúng vậy, tôi đã thích cô ấy."
"...Ngày tôi xuất viện, cô ấy cũng đến, cô ấy nói cô ấy cũng thích tôi."
Câu trả lời kết thúc tại đó.
Rất nhiều người bình luận: "Rồi sao nữa? Rồi sao nữa?"
Có người nói: "Ngay cả bịa chuyện cũng không thể kết thúc dang dở thế này chứ?"
"Cẩn thận tôi báo cáo bạn đấy!"
Tôi cũng đang đợi phần tiếp theo.
Còn nóng lòng hơn họ gấp nhiều lần.
Ba phút sau, anh Dấu Chấm trả lời.
"...Rồi cô gái gục trong vòng tay tôi, cô ấy ngừng thở trong vòng tay tôi, tôi đoán, cô ấy có lẽ đã trở về thế giới thực."
"Sau khi cô ấy rời đi, tôi đã làm một cảnh sát tốt trong thế giới truyện, ba năm sau, tôi ch///ết trong một nhiệm vụ, khi ý thức tan biến, tôi cũng đã trở lại."
Tôi nghẹn thở.
Chỉ cảm thấy như có gì đó mắc ở họng, không nói được gì.
Tôi bình tĩnh lại, mở trang cá nhân của anh Dấu Chấm, gửi yêu cầu kết bạn.
Bên kia phản hồi nhanh chóng: "Không ký hợp đồng, không viết truyện, cảm ơn vì đã hiểu."
Tôi im lặng vài giây, gõ ba từ: "Hoắc Tử An?"