Sự chiếm hữu của mẹ chồng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:05:13
Lượt xem: 142
Bà ta nhìn tôi lạnh lùng nói:
"Ngôn Ngôn, đây là bởi vì cô không biết. Lúc cô mang thai, cô liền chiếm lấy con trai của tôi, bắt nó nuôi cô. Bây giờ tôi cũng có thai, cô vì sao còn chiếm lấy con trai của tôi?"
Tôi biết nói chuyện với bà ta nhiều cũng vô ích nên không trả lời.
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi thoáng thấy Vương Xuyên đang cau mày nhìn chằm chằm vào bản báo cáo trong tay.
Mẹ chồng dường như đã đoán được Vương Xuyên đang nghĩ gì, bà lại nói:
"Hơn nữa mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, đứa trẻ này không thể phá được. Mẹ già rồi, dễ chảy m.á.u nhiều, nếu chảy m.á.u nghiêm trọng sẽ phải vào phòng chăm sóc đặc biệt..."
Bà ta không ngừng nói.
Vương Xuyên trên mặt có chút do dự. Anh ấy do dự và nhìn tôi vài lần.
Tôi không nghe bà ta nữa. Tôi nhặt túi và bước ra ngoài.
Tôi vừa đi ra ngoài, Vương Xuyên liền đuổi theo.
Anh không nói gì, lặng lẽ cầm túi xách của tôi rồi mở cửa xe cho tôi.
Mãi cho đến khi xe khởi động, tôi mới hỏi được điều mình định hỏi:
“Vương Xuyên, trong bụng mẹ là đứa con của ai?”
Anh gãi đầu trong tiềm thức, dường như chưa hề nghĩ tới vấn đề này.
“Có phải là của anh không?"
Tôi nhìn anh ấy chăm chú, vô số khả năng lóe lên trong đầu tôi.
"Em đang nghĩ lung tung gì đó?"
Vương Xuyên sốt ruột, toàn thân lập tức đỏ bừng, như muốn nổ tung:
"Đó là mẹ anh!"
Mặc dù tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết m.á.u chó.
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy, có vẻ như anh ấy thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra với đứa con trong bụng mẹ mình.
Tôi gật đầu và hỏi lại câu hỏi mà mẹ chồng tôi đã ném vào anh lúc trước:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/su-chiem-huu-cua-me-chong/chuong-7.html.]
“Vậy kế hoạch của anh dành cho đứa trẻ này là gì?”
"Anh không có ý kiến."
Không ngờ anh lại lắc đầu.
"Anh chắc chắn không muốn mẹ sinh nó ra. Nhưng mẹ cũng nói rằng bà ấy đã già rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, sau này anh xuống dưới kia làm sao có thể đối mặt với bố anh."
Anh ta có vẻ đau đớn và nói:
Hai tay anh vùi vào lòng bàn tay, đôi mắt đỏ hoe. Giống như tôi đã bắt nạt anh ấy vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Nếu mẹ anh sinh con, ai sẽ nuôi nó?”
Mẹ chồng tôi luôn sống ở nông thôn. Bố chồng tôi mất từ rất sớm, Vương Xuyên lại bận rộn học hành.
Bà chưa bao giờ có ý định mua bất kỳ loại bảo hiểm nào.
Vì vậy, kể từ khi Vương Xuyên bắt đầu đi làm, mỗi tháng anh đều chuyển 2.000 nhân dân tệ cho mẹ vợ để hưởng trợ cấp hưu trí.
Anh ấy mới đi làm có mấy năm, chức vự chưa cao, vẫn chỉ ở vị trí cấp cơ sở trong công ty.
Lương 6.000, đưa mẹ chồng 2.000 cũng là việc duy nhất tôi có thể làm.
Bây giờ bà có con, mẹ chồng lại không có bảo hiểm y tế.
Chỉ hai nghìn mỗi tháng rõ ràng là không đủ.
Vương Xuyên lại ngừng nói.
Anh ấy cúi đầu và dường như đang suy nghĩ về một biện pháp đối phó.
Tôi gõ vào vô lăng và nghiêm túc nói:
“Em vẫn nói như lời đã nói trước đây, mẹ anh có thể sinh con, nhưng mẹ anh phải dọn ra khỏi nhà em. Em không có nghĩa vụ phải nuôi đứa trẻ chả biết là con ai này, và em sẽ không bao giờ đồng ý để mẹ anh ghi tên đứa bé dưới danh nghĩa chúng ta.”
Anh không nói gì nữa khi chúng tôi xe lái về nhà.
Tối muộn, khi tôi tắm rửa xong.
Tôi nhìn thấy Vương Xuyên vẻ mặt buồn bã ngồi trong góc, nói chuyện điện thoại với mẹ.
Tôi không hỏi thêm nữa mà đi thẳng vào phòng ngủ.