Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Song Sinh Âm Dương - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-06-02 10:21:59
Lượt xem: 273

Tôi và em gái là song sinh, cũng là âm dương thai trong truyền thuyết.

Tôi càng xấu, cô ấy càng đẹp.

Thành tích của tôi càng kém, cô ấy sẽ thi càng tốt.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cơ thể tôi càng tệ, cô ấy sẽ càng khỏe mạnh.

Bên này tiêu hao bên kia, giống như là hai đầu cân bằng.

Vì thế cha mẹ quyết định hy sinh tôi, toàn lực bồi dưỡng ra một thiên chi kiêu nữ.

1

“Mẹ! "

Theo tiếng hét của Tiểu Nhiên Nhiên, đồ trong tay tôi rơi xuống đất và vỡ vụn.

Tiểu Nhiên Nhiên tức giận chạy ra ngoài, vừa khóc vừa nói với mẹ, người vừa nghe thấy tiếng động chạy tới: "Sao nó dám lén dùng nước hoa hồng! Mẹ ơi! Nhìn mặt con đi, có khô không?"

Giọng nó the thé và đang khóc.

Người mẹ đau khổ sờ sờ mặt con, liên tục thổi thổi: “ Bảo bốikhông sao chứ?”

Tiểu Nhiên quay người lại, dùng ánh mắt dữ tợn chỉ vào tôi: “Đều là chị ta!”

Mẹ quay lại và nhìn thấy đồ dưỡng da vỡ trên mặt đất, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Bà ấy sải bước tới và nắm tai tôi xách ra khỏi nhà.

"Tao đã nói gì với mày? Hả? Sao mày dám bôi thứ này lên mặt sau lưng tao?" Mày đang cố làm hại em gái mình à?”

Tôi cắn môi không nói gì.

Bà ấy giận dữ đá tôi vài cái rồi bắt tôi đứng dưới ánh nắng chói chang.

Sau đó anh quay lại an ủi Tiểu Nhiên.

Bây giờ đang là mùa hè nóng bức, nắng như thiêu đốt trên mặt.

Tôi nheo mắt, nước mắt chảy dài càng lúc cơ thể càng nhức nhối hơn.

Trong phòng vang lên giọng nói vui vẻ của Tiểu Nhiên: "Mẹ ơi! Nhìn con lại trắng hơn một chút rồi!"

2.

Hầu như không ai có thể nhận ra tôi và Tiểu Nhiên Nhiên là chị em sinh đôi.

Cô ấy có làn da trắng, dáng người cao và điểm số xuất sắc.

Còn tôi thì da đen, béo phì, bỏ học ở nhà.

Lớn lên, bố mẹ tôi bảo tôi là con họ hàng ở quê.

Nhưng ban đầu tôi và Tiểu Nhiên trông giống hệt nhau.

Cho đến khi tôi hai tuổi, một đạo sĩ đi ngang qua cửa nhà tôi và xin một bát nước.

Tôi và Tiểu Nhiên đang chơi ném đá ở cửa thì ông ấy đã nhìn thấy chúng tôi.

Ông ta ngạc nhiên: "Các con là chị em sinh đôi à?"

Mẹ mỉm cười và nói: “Phải.”

Ông ta vỗ tay nói: "Đây không phải là cặp song sinh bình thường! Đây là cặp song sinh âm dương hiếm thấy!"

Âm dương cùng một bào thai, cái này giảm, cái kia tăng.

Đây là bào thai âm dương.

Từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, vô số câu chuyện trưởng thành của tôi và Tiểu Nhiên đã chứng minh cho nhận định này.

Khi một người bị bệnh, người kia sẽ có thêm sức khỏe.

Khi một người tăng cân thì người kia sẽ gầy đi.

Khi hiệu suất của một người giảm xuống, hiệu suất của người khác sẽ được cải thiện nhanh chóng.

Thật đáng ngạc nhiên.

Nhưng loại ma thuật này cũng trực tiếp khiến tôi rơi xuống vực sâu.

Cha mẹ tôi là những người rất ích kỷ.

Khi thấy con người khác thông minh nhưng hai cô con gái của mình lại tầm thường, họ tức giận và ghen tị.

Lúc 5 tuổi, họ đã đưa ra quyết định.

Họ quyết định hy sinh một đứa con gái và cố gắng hết sức để nuôi dưỡng một thiên chi kiêu nữ.

Và tôi, Tiểu Anh, là người hy sinh.

3.

Để duy trì làn da đẹp của Tiểu Nhiên Nhiên, tôi phải phơi nắng vào buổi trưa mỗi ngày.

Da mặt tôi dạo này đau nhức quá, thực sự không chịu nổi nữa nên lén dùng toner để giảm đau.

Nhưng vạn lần không ngờ lại bị Tiểu Nhiên phát hiện.

Mắt tôi tối sầm và toàn thân choáng váng vì nắng.

Ngay khi tôi không thể nhịn được nữa thì cánh cửa phía sau được mở ra.

“Này, lợn béo, đến giờ ăn rồi.”

Đó là Tiểu Nhiên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và từ từ quay người đi về nhà.

Bữa ăn đã được chuẩn bị sẵn cho tôi tại bàn ăn.

Một cái chậu lớn đầy ắp như thức ăn cho lợn.

Họ sẽ ép tôi ăn rất nhiều.

Chỉ để Tiểu Nhiên duy trì vóc dáng thon thả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/song-sinh-am-duong/chuong-1.html.]

Họ muốn gửi Tiểu Nhiên đi học diễn xuất, hy vọng cô sẽ gia nhập làng giải trí và trở thành một ngôi sao nổi tiếng.

Ngày mai là ngày Tiểu Nhiên tham dự kỳ thi thử ở trường. Nghe nói một số trường sẽ đến tuyển chọn trực tiếp, gia đình vây quanh nó để hỏi thăm phúc lợi và chuẩn bị rất nhiều thứ.

Tôi đang rửa bát và sắp xếp đồ đạc trong bếp, như một người vô hình.

Đến tối, sắc mặt Tiểu Nhiên trở nên xấu đi.

Nó cau mày, mất bình tĩnh với mẹ: “Bữa trưa mua kem cho con đều là lỗi của mẹ! Hình như con bị cảm rồi! Ngày mai con phải thi ở trường. Nếu con cảm lạnh và sốt thì không thể làm tốt , con sẽ bị trượt!"

Mẹ vừa an ủi cô vừa tìm thuốc cho nó.

Bố từ bên ngoài trở về, sững sờ khi nhìn thấy bộ dáng vội vã của bọn họ:

"Chuyện gì vậy?"

Mẹ giải thích: “Nhiên Nhiên bị sốt, em sợ ảnh hưởng đến kỳ thi ngày mai của con.”

Bố cau mày suy nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra:

"Sao phải rắc rối thế này! Chúng ta không có sẵn dược liệu sao?"

Nói xong anh quay sang nhìn tôi.

Trong chốc lát, ánh mắt của cả gia đình đều đổ dồn vào tôi.

Tôi vô thức lùi lại một bước, tim đập như sấm.

4

"Mẹ! Mẹ, thả con đi!"

Tôi hét lên kinh hãi.

Nhưng mẹ tôi không hề buông tay tôi ra.

Bà ta đẩy tôi vào bồn tắm và để nước lạnh dội lên đầu tôi.

Bà còn quay sang bố và hét lên: "Anh đã mua thêm đá về chưa? Con khốn này, thể chất vẫn luôn tốt, không ngâm đá, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bị bệnh!"

Họ muốn đổi bệnh tật của tôi lấy sức khỏe của Tiểu Nhiên.

Tôi vùng vẫy và bật khóc.

Mẹ tôi chiếu lệ trấn an tôi: “Con là con gái của mẹ, con bị sao vậy? Sau này em gái thành minh tinh lớn, kiếm được tiền, người được hưởng phúc cũng không phải là con sao!"

KHÔNG.

Tôi nhận thức rõ ràng những yêu cầu khắt khe về hình thể của những người nổi tiếng quyến rũ đó.

Nếu Tiểu Nhiên thật sự có thể tiến vào giới giải trí thì tôi chỉ còn khổ sở hơn bây giờ gấp vạn lần!

Tôi lạnh đến mức mặt tái nhợt và run rẩy.

Bố mẹ tôi trói tôi trong bồn tắm.

Tôi không biết đã mất bao lâu.

Tôi nghe thấy giọng Tiểu Nhiên: “Này, cơn sốt của con hình như đã hạ rồi.”

Sáng sớm hôm sau, họ đưa Tiểu Nhiên đến trung tâm thi.

Tôi thậm chí không thể ra khỏi giường vì cảm lạnh.

Trong lúc bàng hoàng, tôi có cảm giác như có ai gõ cửa sổ.

Tôi sống ở tầng hầm, và một nửa cửa sổ vùi trong đất. Trẻ em thỉnh thoảng chơi đùa ở đây.

Tôi mở mắt ra và nhìn qua.

Là Bối Bối nhà bên cạnh.

Cô bé gõ cửa sổ và gọi tôi: "Chị Anh Anh, chị sao vậy?"

Tôi chật vật đứng dậy mở cửa sổ:

“Hôm nay chị bị ốm, không thể chơi với em được.”

Cô bé có chút thất vọng rồi quay người bỏ chạy.

Tôi đợi một lúc, nhưng cô bé không quay lại. Khi tôi định đóng cửa sổ, tôi lại nghe thấy một tiếng bước chân .

Bối Bối chạy lại, trên tay cầm các loại thuốc:

"Em tìm được một ít thuốc ở nhà. Chị Anh Anh, chị xem có thể uống được gì không?"

Tim tôi ấm lên và mắt tôi đỏ hoe.

Vì ngoại hình của tôi nên hầu như không có ai ở khu này quan tâm đến tôi, chỉ có Bối Bối là vẫn coi tôi là bạn.

Tôi thì thầm: "Cảm ơn."

Sau khi Bối Bối trò chuyện với tôi một lúc, con bé đứng dậy và nhìn xung quanh.

Tôi có chút bối rối: "Sao thế?"

Bé con quỳ xuống nhỏ giọng nói: “Mẹ em nói gần đây có bọn buôn người, không cho em ra ngoài chơi quá lâu.”

"Chị Anh Anh, có lẽ em phải về nhà thôi."

Tôi cười nói: “Không sao đâu, em về nhà cẩn thận nhé.”

Sau khi Bối Bối rời đi, tầng hầm lại rơi vào im lặng.

Tôi quay đầu lại nhìn khung cửa sổ nhỏ, nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về lời cô bé vừa nói.

Những kẻ buôn người.

Có lẽ họ chỉ thích những cô gái trẻ và xinh đẹp thôi, đúng không nhỉ?

Loading...