Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại vả mặt trà xanh muốn cướp suất học - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-29 01:22:28
Lượt xem: 46

Trên đường từ bệnh viện về nhà, bầu không khí trong xe cực kỳ căng thẳng.

 

Mới vừa về đến nhà, Thẩm Thần liền quay sang cho tôi một cái tát.

 

Tôi cố ý không tránh, má bị đánh nóng lên.

 

“Anh, sao anh lại đánh em?”

 

Tôi giả vờ khóc.

 

Thẩm Thần một tay ôm Trần Âm Âm, một tay chỉ thẳng vào tôi.

 

“Em còn dám nói! Nếu không phải em ép, Âm Âm sao lại vào bếp, trên mặt sao lại có ba vết bỏng!?”

 

Nhìn ba vết bỏng trên má Trần Âm Âm, tôi bị đánh cũng vui vẻ!

 

Nhưng ngoài mặt vẫn nhìn sang ba mẹ.

 

“Mẹ, chuyện này liên quan gì đến con chứ, sao mẹ không nói anh hai!?”

 

Hai vợ chồng hiếm khi đồng lòng giờ này lại vô cùng ăn ý, né tránh ánh mắt của tôi.

 

“Thẩm Du à, con bị tát, nhưng vết bỏng trên mặt Âm Âm có thể để lại sẹo.”

 

“Âm Âm bây giờ là trẻ mồ côi, con bé không thể chịu oan ức trong gia đình chúng ta được, con về phòng tự kiểm điểm đi.”

 

Tôi cười tươi như hoa.

 

“Đúng rồi, trước khi hai người về một phút, là con ép cậu ấy vào bếp.”

 

“Cậu ấy tự mình nói muốn làm canh sườn cho mọi người, là do con ép.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/song-lai-va-mat-tra-xanh-muon-cuop-suat-hoc/chuong-8.html.]

 

“Cái gì cũng không biết mà cứ làm loạn, cũng là do con ép.”

 

“Các người thật sự là ba mẹ của con à?”

 

Sau khi dứt lời, tôi nhìn thấy trên mặt những người đối diện hiện lên sự bối rối và xấu hổ.

 

Mẹ tôi hơi do dự, định nói gì đó, tôi mặc kệ bọn họ, quay người trở vào phòng.

 

Qua những chuyện đã xảy ra ở đời trước, tôi chẳng còn hy vọng gì đối với cái gia đình này cả.

 

Vì vậy, tôi sẽ không chịu cái tát này một cách vô ích.

 

Khi tôi đi học lại, Trần Âm Âm đã vô cùng nổi tiếng trong lớp.

 

Sau giờ học, nhiều người quay quanh quan tâm cô ta: “Âm Âm, mặt cậu bị gì vậy?”

 

“Sao cậu về nhà liền trở thành như thế này?”

 

Trần Âm Âm không trả lời, nhưng lại nhìn tôi hai lần trước khi do dự nói:

 

“A, không có gì đâu, là do mình không cẩn thận.”

 

Ánh mắt các bạn cùng lớp nhìn tôi bắt đầu thay đổi.

 

Ngay cả những người bạn của tôi cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.

 

“Tôi đã sớm nghe nói qua, bây giờ Âm Âm là con gái nuôi của nhà họ Thẩm, hai ngày nay về nhà chắc chắn là bị ai đó ức h.i.ế.p rồi.”

 

Trần Âm Âm nắm lấy ống tay áo của cô bạn vừa nói, lắc nhẹ: “Không phải vậy, đừng nói nữa…”

 

Như này còn tốt hơn là giải thích.

Loading...