Sống lại vả mặt bạch nhãn lang thư sinh - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-15 16:30:03
Lượt xem: 31
Ta có chút sửng sốt. Từng bức từng bức, đều là tranh vẽ chân dung của nữ tử ở các khung cảnh khác nhau.
Có cảnh đọc sách ở thư đ-i-ế-m, có cảnh tranh cãi với người khác, hoặc là chỉ ngồi ngơ ngẩn ở một góc.
Nhưng ta chưa bao giờ có ấn tượng gì về chuyện gặp Nguỵ Tịch những khi ấy.
Ta vân vê ngón tay mình.
Kỳ thực, ta cũng không cảm thấy chán ghét hay phản cảm.
Ta chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Giống như bản thân đột nhiên trở thành một kẻ hồ đồ, mù tịt chả biết chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao huynh ấy trước nay chưa từng nói ra điều gì? Như vậy thì ta kiếp trước cũng không cần phải chờ đến tận khi ch-ếc rồi, mới biết hoá ra trên thế gian này, vẫn còn có một người trong lòng luôn có ta.
Ngoài cửa bỗng phát ra một tiếng “bịch”. Suy nghĩ của ta bị kéo quay trở lại hiện tại.
Nguỵ Tịch đang đứng ở ngoài cửa thư phòng, có lẽ huynh ấy chỉ vừa mới tới.
Khi ánh mắt nhìn đến những bức hoạ cuộn tròn trong tay ta, khuôn mặt huynh ấy lập tức trở nên tái nhợt. Dưới chân huynh ấy là những cuốn sách nằm ngổn ngang trên sàn, một đống lộn xộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/song-lai-va-mat-bach-nhan-lang-thu-sinh/chuong-10.html.]
Có lẽ ban nãy huynh ấy ra ngoài là để đến thư đ-i-ế-m. Tiếng động ban nãy ta vừa nghe, chắc là tiếng của những cuốn sách này rơi xuống đất.
Ta bước tới chỗ huynh ấy, chậm rãi nhặt từng cuốn sách lên.
Hầu như tất cả sách huynh ấy mang về đều có liên quan đến khoa cử. Bát cổ văn thể, biện luận đối đáp trong thi đình… Thậm chí còn có những cuốn sách đề mục câu hỏi do một số đại thần trong triều biên soạn từ vài năm trước.
Người khác chắc hẳn hoàn toàn không thể nào nghĩ được đến chuyện Nguỵ Tịch, một kẻ đã nhiều năm không buồn để tâm đến khoa khảo, lại đi mua những cuốn sách này.
Huynh ấy quả thực thú vị hơn ta nghĩ.
“Nguỵ Tịch…”
“Lẽ nào… huynh sợ không đỗ trong kì thi khoa khảo sắp tới sao?” Ta đứng dậy, để sách và đống tranh mới xem sang một góc bàn.
“Yên tâm.”
Ta tươi cười bước đến gần huynh ấy: “ Huynh lợi hại hơn so với Thẩm Giai nhiều.”
“Chỉ cần huynh đi thi, nhất định sẽ không thua hắn ta.”