Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Vả Mặt Bạch Liên Hoa - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:52:39
Lượt xem: 501

18.

 

Trên dưới khán đài hỗn loạn rối ren.

 

Cuối cùng giáo viên phụ trách buổi diễn kỷ niệm thành lập trường phải vội vã đưa tôi và Lâm Tửu rời khỏi sân khấu.

 

Người chủ trì tiến đi lên để giảng hòa.

 

Tiết mục tiếp theo chính là tiết mục múa cổ điện của nhóm chúng tôi.

 

Tôi đi ngang qua các bạn học nữ cùng tham gia biểu diễn ở sau khán đài.

 

Tô Lam mang theo đôi mắt ngập nước lao tới nắm chặt lấy tay tôi:

 

“Cậu bị thương rồi đúng không? Đáng lẽ ra tớ phải đi cùng với cậu.”

 

“Tớ không sao.”

 

Tôi cười xoa đầu cô ấy an ủi.

 

“Lên biểu diễn đi, đã tập luyện lâu lắm rồi, hãy cho chính bản thân mình một lời giải thỏa đáng.”

 

Giải nhất buổi diễn kỷ niệm ngày thành lập trường có thể nhận được tiền thưởng lên tới một trăm ngàn nhân dân tệ.

 

Ngay từ lúc bắt đầu, tiết mục múa này vốn không phải được sắp xếp dành cho chính tôi.

 

Tôi đứng yên hướng mắt nhìn các cô ấy bước lên sân khấu, trong lòng như trút đi được gánh nặng.

 

Chờ bạn học cuối cùng đi lên sân khấu, dưới cơn đau dữ dội và mệt nhọc khắp người từ từ nhắm mắt lại.

 

Cả ý thức cũng chìm vào bóng tối vô tận.

 

 

Khi tôi tỉnh lại thì đã đang ở bệnh viện.

 

Đêm đó, Lục Tâm Đình xông vào phòng bệnh:

 

“Đồ điên! Lục Tâm Hỉ, mày đúng là đồ điên!”

 

Anh ta muốn từng bước từng bước đưa người thương trong lòng tới vị trí ánh sáng đỉnh cao.

 

Giống như tự tay che chở cho một đóa hoa đ.â.m chồi nảy lộc, cảm giác đó thực đúng là vô cùng thỏa mãn.

 

Nhưng mà anh trai yêu dấu à, sao em có thể để anh có được cơ hội đó chứ?

 

“Biết làm sao đây anh trai à, đóa hoa trắng bé bỏng của anh còn chưa kịp đàn xong một bản nhạc thì đã bị lộ tẩy âm mưu các anh muốn làm tôi què chân mất rồi, cuối cùng thì cô ta không thể tới trường được nữa nhỉ.”

 

Tôi chợt nhớ ra cái gì đó.

 

“Phải rồi, đồng lõa của anh, cái tên Giang Thiêm kia vẫn còn đang nằm dưới sàn trên lầu khu phức hợp đấy, có rảnh thì nhớ đưa thằng cha đó tới bệnh viện nhé.”

 

Tôi vo chặt lấy góc chăn mà cười to, vết thương ở mắt cá chân bị tác động tới khiến tôi đau tới mức mắt mũi như muốn xoắn lại vào nhau.

 

Tôi nhìn rõ ràng bản thân qua hình ảnh phản chiếu nơi đáy mắt của Lục Tâm Đình, nói sao nhỉ…

 

Trông như một người điên.

 

Hoặc là từ ngày mà tôi chếc đi ở kiếp trước, tôi đã trở thành kẻ điên rồi.

 

Cơ mặt của Lục Tâm Đình khẽ co giật, ánh lửa tức giận thoáng bùng lên trong mắt anh ta rồi biến mất.

 

Trong giây lát, anh ta đã trở lại cái vẻ lạnh lùng và thượng đẳng thường ngày:

 

“Có ích gì? Lục Tâm Hỉ, cho dù buổi diễn của Lâm Tửu thất bại, mày cũng chẳng thể múa trên đôi chân của mình được nữa, không chỉ như thế, cái bộ dạng điên khùng của mày đã bị máy quay bên cạnh ghi lại không sót chỗ nào hết rồi. Ngay lúc này mày sẽ không thể lấy được giấy chẩn đoán giả ra mà lừa bịp được đâu. Trường học đã liên lạc cho bố mẹ chuẩn bị cho mày nghỉ học rồi.”

 

"Ha ha ha ha!" Tôi cười to, “Tạm nghỉ học thôi ấy mà, tôi quan tâm chắc?”

 

“Lục Tâm Đình anh đừng quên, tôi giống anh mà, đều là con cái nhà họ Lục cả. Như Giang Thiêm đã nói vậy, không có con đường này thì tôi vẫn còn rất nhiều con đường để đi. Từ lúc bắt đầu tôi chỉ có một mục đích duy nhất… là đá thẳng đóa hoa trắng Lâm Tửu đang được anh nuông chiều trên tận trời cao kia xuống thẳng địa ngục mà thôi.”

 

Những chuyện mà cô ta đã vu khống tôi ở kiếp trước, kiếp này tôi sẽ biến chúng trở thành sự thật.

 

Từng con đường mà cô ta đi qua ở kiếp trước, tôi sẽ phá hỏng từng thứ một.

 

Ân oán nợ nần giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu, Lâm Tửu bé nhỏ à!

 

19.

 

Dưới bao nhiêu con mắt của tất cả mọi người, một mình tôi làm quậy đục nước buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, thậm chí còn đánh cả Giang Thiêm và Lâm Tửu.

 

Tính cả chuyện trước đây bắt nạt Lâm Tửu ở trường cũng bị đăng lên mạng, tạo nên sóng gió dư luận không hề nhỏ.

 

Câu chuyện về thiên kim nhà giàu và cô gái nghèo tranh chấp với nhau dù là mười năm trước hay mười năm sau vẫn luôn là một chủ đề đáng để mang ra bàn luận.

 

Chỉ khác là…..

 

Lần này tôi không ngần ngại vạch trần tất cả ngay trên sân khấu, cộng thêm bộ dạng người không ra người ngợm không ra ngợm của mình khi đó, cả đoạn “Giao hưởng định mệnh” mang theo sự tức giận và điên cuồng ngút trời kia giúp cho không ít người đứng về phía tôi.

 

“Chắc gì đã khẳng định là do cô thiên kim kia bắt nạt người nghèo? Nghe tiếng đàn, cảm giác cô ấy không phải là loại người đó.”

 

“Nực cười, lầu trên là thủy quân đấy à, còn biết dùng tiếng đàn đoán vận mệnh nữa cơ đấy?”

 

“Không phải, chưa nói chuyện khác, trông cô ấy kìa, mắt cá chân sưng một cục như ổ bánh mì vậy, toàn thân lại đều là máo. Ai đi bắt nạt người khác mà lại tự biến mình thành như vậy chứ?”

 

“Chưa tính cái khác, thần thái của chị đẹp này xuất sắc quá đi….…”

 

Cuối cùng Tô lam với các bạn học nữ cùng nhóm múa với tôi không ngại lên cãi nhau với cư dân mạng:

 

“Lục Tâm Hỉ không phải là loại người mà mấy người đang nói!”

 

“Là do Lâm Tửu khiêu khích xem thường cô ấy trước.”

 

Làm cả cộng đồng mạng ầm ầm khói lửa.

 

Mấy ngày nay tôi yên ổn tĩnh dưỡng trong bệnh viện, không biết Lục Tâm Đình đã nói gì với ba tôi, đại loại là ngày tôi xuất viện về nhà, thái độ ông ấy nhìn tôi cực kỳ lãnh đạm:

 

“Mới không để ý tới con một thời gian ngắn thôi mà con đã mất kỷ cương phép tắc cỡ này rồi à. Trường các con đã không muốn để cho con ở lại học tiếp vậy thì ra nước ngoài du học đi.Chờ vài năm đợi phong ba lắng xuống rồi hẵn về.”

 

Thái độ của ông ấy không hề nằm ngoài dự đoán của tôi.

 

Bởi vì giữa hai đứa con của ông ấy, giữa tôi và Lục Tâm Đình ông ấy đương nhiên sẽ thiên vị con trai mình hơn.

 

Kiếp trước khi sự việc xảy ra ở tiệc cưới, ba tôi vẫn còn sống.

 

Lục Tâm Đình gây tiếng động lớn như vậy, không thể nào giấu ông ấy được.

 

Nhưng cho tới lúc tôi chếc đi ông ấy vẫn không hề nói với tôi bất cứ một lời nào.

 

Nhưng mà như thế cũng không sao.

 

Tôi mấp máy khóe môi nói: “Được.”

 

“Con muốn học diễn xuất thì ba sẽ giúp con liên lạc với người ta xin vào trường nghệ thuật…”

 

“Không.” Tôi đột nhiên lên tiếng, “Con muốn học quản trị kinh doanh.”

 

Hai người trước mặt tôi nhất thời sững sờ.

 

Khi ba tôi bình tĩnh lại nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

 

20.

 

Chẳng mấy chốc đơn xin nhập học của tôi đã được duyệt.

 

Giang Thiêm bị thương nghiêm trọng hơn tôi rất nhiều, sau khi tôi khỏi hẳn anh ta vẫn còn đang phải nằm trong bệnh viện.

 

“Nghe nói mỗi lần Lâm Tửu tới thăm cậu ta toàn an ủi đây không phải là lỗi của cậu ta, là do cậu quá tuyệt tình.”

 

Tô Lam ôm một bó hoa huệ tây lớn tới nhà thăm tôi.

 

“Một đôi chồng điên vợ khùng, là chính họ muốn đánh gãy chân cậu mà, ối trời ơi là trời, tớ rốt cuộc muốn hỏi xem cậu tuyệt tình ở chỗ nào thế?”

 

Tôi nhìn lướt qua bó hoa trong tay cô ấy: “Hoa này đắt lắm mà? Các cậu giữ lại tiền thưởng cho bản thân đi.”

 

“Không sao, mọi người đều biết cậu muốn ra nước ngoài mà, mỗi người bỏ ra một phần đặc biệt muốn tớ đi mua để tới thăm cậu.”

 

Cô ấy nhét bó hoa vào trong tay tôi, hít một hơi thật sâu như hạ quyết tâm nào đó.

 

“Tâm Hỉ.”

 

“Hả?”

 

“Tớ cứ cảm thấy có vẻ cậu biết vài chuyện gì đó mà tớ không biết, chính là từ ngày mà Lâm Tửu chuyển về trường này, dường như đã có gì đó không như trước nữa… Tớ cũng không biết nói sao nữa, cậu nghe không hiểu thì coi như tớ nói bậy nói bạ đi."

 

Cô ấy rụt rè tiến lại ôm lấy tôi, cẩn thận né bó hoa ra.

 

“Sớm quay lại nhé. Đợi sau khi cậu về nước, tớ vẫn là bạn của cậu.”

 

Đêm trước khi đi, tôi và mẹ cùng ngồi hóng gió đêm trên ban công.

 

Bà ấy nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

 

Tôi nắm lấy tay bà, nhìn thẳng vào mắt bà ấy: “Mẹ, đừng lo cho con.”

 

Kiếp trước mẹ tôi mất do tai nạn giao thông.

 

Khi mẹ tôi còn sống, ba tôi dù bất công, Lục Tâm Đình cũng không dám hạ cẳng tay thượng cẳng chân với tôi.

 

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi đột nhiên thấy ớn lạnh.

 

Ở kiếp trước, cách Lục Tâm Đình đối xử với Lâm Tửu phải nói là gần như là đã điên vì yêu.

 

Vụ tai nạn giao thông bất ngờ của mẹ liệu có phải có ẩn khuất nào khác hay không?

 

Nghĩ tới đây, tôi rùng mình, bàn tay nắm lấy tay mẹ vô thức siết chặt hơn:

 

“Mẹ tuyệt đối phải chú ý an toàn đấy, hãy bảo vệ bản thân cho thật tốt.”

 

Dừng lại một lúc, tôi nói thêm:

 

“…Phải cẩn thận Lục Tâm Đình.”

 

“Tâm Hỉ, hình như con có gì đó khác với trước đây.”

 

Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi, rồi thở dài.

 

“Là sơ suất của mẹ. Trước đây con lúc nào cũng ngây thơ, ai nói gì cũng tin. Mẹ đã nói thằng nhóc nhà họ Giang không đáng tin, con cứ luôn miệng cãi mẹ, nói gì mà “Cậu ấy không phải là người như mẹ nói đâu.”

 

“ Sinh nhật của con mẹ giúp con yêu cầu cổ phần công ty của ba, con lại không thèm, nói trang sức váy vóc gì cũng được. Làm mẹ tức muốn chếc.”

 

“ Khi đó mẹ hy vọng con có thể thông minh cùng tỉnh táo một chút. Nhưng bây giờ trông thấy con như thế này, mẹ thà rằng con cả đời này luôn ngây thơ ngốc nghếch còn hơn.”

 

Trên thế gian này làm gì có người mẹ nào không hiểu rõ con mình?

 

Kiếp trước, tôi là ngu ngốc biết bao, chỉ biết ngây thơ dùng lòng tốt để phán đoán về người khác.

 

Vì thế nên khi bị Lâm Tửu hắt vô số cái danh bẩn vào người cũng không thực sự nỡ xuống tay với cô ta.

 

Để rồi cuối cùng chếc trong ngay tiệc đính hôn của mình.

 

“Sẽ không đâu mẹ à.”

 

Tôi dụi đỏ khóe mắt của mình, khẽ cười.

 

“Quy tắc của thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, hình tượng “ngốc bạch ngọt” thường gặp trong truyện ngôn tình, những người đơn thuần, đơn giản không có tý tâm cơ nào trong xã hội này chỉ có ăn cớ.t thôi.”

 

Thật đáng tiếc, tôi phải chếc đi một lần rồi mới có thể hiểu được đạo lý này.

 

21.

 

Năm mười tám tuổi, tôi xách vali rời khỏi thành phố quen thuộc mình lớn lên.

 

Nhưng tôi hoàn toàn không sợ hãi.

 

Vì tôi đã biết quá nhiều chuyện sắp tới sẽ xảy ra.

 

Cho dù không rõ chi tiết thế nào nhưng vẫn biết khi nào sẽ diễn ra những bước ngoặt lớn, nhiêu đó đã đủ cho tôi làm được rất nhiều việc rồi.

 

Quan trọng nhất chính là vào hai năm sau.

 

Kiếp trước, vào năm tôi hai mươi tuổi đó, Lục Tâm Đình nhận được thông tin từ một số kênh truyền hình, đích thân bay sang San Francisco để gặp một người tên là Chu Hải Nam để bắt tay hợp tác.

 

Trong tay người đó nắm giữ cốt lõi công nghệ kỹ thuật tiên tiến nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/song-lai-va-mat-bach-lien-hoa/phan-6.html.]

 

Chỉ năm năm sau đó, anh ta trợ giúp cho Lục Tâm Đình từng bước có thể nắm được hoàn toàn Lục thị trong tay.

 

Tôi đầu tư số tiền mà mẹ cho vào thị trường chứng khoán, dựa theo trí nhớ còn sót lại của kiếp trước, tăng số vốn khởi nghiệp của mình lên gấp nhiều lần.

 

Sau đó chuyên tâm học tập ở trường, không ngừng học các chương trình học cao hơn, lại cầm tiền đầu tư cho một số công ty mới thành lập mà kiếp trước nhanh chóng trở thành công ty lớn mạnh.

 

Lúc này rất nhiều trong số họ vẫn còn đang ở giai đoạn vùng vẫy vươn lên.

 

Khoảng thời gian này Tô Lam cũng vẫn giữ liên lạc với tôi.

 

Ngày nào chúng tôi cũng gọi cho nhau đúng giờ, trước khi tắt điện thoại luôn nói với tôi rằng các thành viên trong đội múa đều rất nhớ tôi.

 

Cô ấy còn kể rằng sau khi có được tiền thưởng cuộc sống cô ấy đã tốt hơn rất nhiều.

 

“Thời gian trước khi đại học A phụ trách tuyển sinh, Lâm Tửu đã tham gia đấy, kết quả là lại bị từ chối phỏng vấn mất tiêu. Càng mắc cười hơn là giáo viên phụ trách phỏng vấn lại chính là người đã có mặt tại buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chúng ta hôm đó đấy. Thầy ấy nói, khúc “Ánh trăng” mà Lâm Tửu đàn đục ngầu toàn tập, hoàn toàn kém xa “Giao hưởng định mệnh” của cậu. Ai ngờ chứ, Lâm Tửu vừa ra ngoài liền ôm chầm lấy Giang chó l.i.ế.m chân khóc lóc thảm thiết, tớ nhìn mà cười lăn cười bò.”

 

“Kết quả tuyển sinh đại học đã có rồi, tớ đứng nhất toàn trường, đứng thứ ba toàn thành phố đấy.”

 

Tôi nhận được tin này khi bản thân đang bị t.r.a t.ấ.n đầu bù tóc rối bởi kỳ thi cuối kỳ chuyên ngành kép của mình.

 

Nhưng tôi vẫn tươi cười thành tâm thật ý đáp lại: “Chúc mừng.”

 

“Tâm Hỉ, tớ vẫn đang chờ cậu trở về tiếp tục làm bạn với tớ đó nha.”

 

Mẹ tôi cũng thường xuyên gọi điện cho tôi, kể cho tôi nghe hoạt động gần đây của Lục Tâm Đình, quan tâm tôi sống một mình bên ngoài ra sao, tiền có đủ xài hay không.

 

Sau đó khi tôi kể một chút về hiện tại của mình, bà lại vừa vui vừng vừa thở dài bất lực.

 

“Con vẫn chỉ là một cô gái thôi mà, đừng ép buộc mình quá.” Bà nói, “Có gì cần giúp cứ nói mẹ nghe, đừng ngại nhé.”

 

Vì thế tôi kể cái tên Chủ Hải Nam cho mẹ nghe, kèm theo một ít trí nhớ của mình để nhờ bà ấy điều tra giúp tôi một người.

 

“Nhất định phải giấu điều này đừng cho anh trai biết nhé mẹ.”

 

22.

 

Tôi chạy tới San Francisco trước Lục Tâm Đình hẳn một tháng.

 

Ở bên ngoài ngôi trường, tôi đang định tìm người để hỏi đường thì đột nhiên cách đó không xa bắt gặp được một gương mặt quen thuộc trên bãi cỏ.

 

Chủ Hải Nam trông trẻ hơn tôi tưởng rất nhiều.

 

Trước mặt anh là một nữ sinh cao gầy đeo mắt kính cắt tóc ngắn, lạnh mặt nhìn anh:

 

“Thành quả thí nghiệm này là của tôi, ai cho phép anh dùng đồ của tôi để bàn bạc kinh doanh với người khác mà không có sự cho phép của tôi thế?”

 

Chu Hải cười theo: “Cái gì mà của em chứ, chẳng phải là do hai ta cùng nhau làm ra à?”

 

“Ý tưởng của tôi, thí nghiệm tôi làm, anh chẳng qua chỉ dành chút thời gian hỗ trợ tôi thôi, chỉ có hỗ trợ ghi chép một tý số liệu đã cảm thấy tự có quyền xử lý chuyện của tôi rồi sao?”

 

Cô gái không hề nhượng bộ chút nào.

 

Nghe cô ấy nói như vậy, sắc mặt Chu Hải cũng sa sầm đi:

 

“Tần Chi Lân, en đừng có quá đáng! Sắp tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ anh lo cho tương lai của chúng ta là sai sao? Em cứ ôm đồ khư khư trong tay thì có ích gì chứ, chẳng lẽ tìm một công ty để hợp tác phát triển thì không đúng sao, vậy mới thu được lợi ích tối đa chứ?”

 

“Tôi nói một lần cuối… đây-là-đồ-của-tôi.”

 

Cô gái tên Tần Chỉ Lan thờ ơ nhìn anh.

 

“Bằng sáng chế nằm trong tay tôi, ngay cả kỹ thuật cốt lõi anh còn không biết mà muốn tìm người hợp tác phát triển? Chỉ cần tôi sống ngày nào thì ngày đó không được là không được.”

 

“Còn nữa, chúng ta chia tay đi. Từ giờ trở đi anh không còn liên quan gì tới tôi nữa.”

 

Nói xong cô ta lập tức xoay người bỏ đi.

 

Chu Hải Nam đứng đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, ánh mắt chậm rãi lạnh đi.

 

Trong con người dường như hiện lên sát ý lạnh thấu xương.

 

Tôi đứng đó, chợt nhận ra điều gì.

 

Kiếp trước tôi từng nghe thấy Lâm Tửu hỏi Lục Tâm Đình, làm sao lại có thể nắm được nhân tài như Chủ Hải Nam trong lòng bàn tay như thế.

 

Lúc đó Lục Tâm Đình đang ôm cô ta ngồi cạnh bể bơi, nghe vậy cười nói: “Bởi vì cậu ấy có việc gấp cần anh giúp ấy mà.”

 

Quan trọng hơn là kiếp trước tôi chưa từng biết tới sự tồn tại của Tần Chỉ Lan.

 

23.

 

Tôi nghĩ cách để được gặp mặt Tần Chỉ Lan một lần.

 

Trong quán cà phê cách cực kỳ xa trường học của cô ấy, tôi ngồi đối diện.

 

Cô ấy đi thẳng vào vấn đề: “Cô Lục, tôi biết tại sao cô tới đây, nhưng tôi không bán thứ gì hết.”

 

“Tại sao?”

 

Cô ấy do dự một lúc rồi nói: “Hiện tại thì đây mới chỉ là bán thành phẩm mà thôi.”

 

Động tác đưa tách cà phê lên miệng của tôi dừng lại trong thoáng chốc.

 

“Tôi biết các người làm ăn dựa trên giá trị thương mại, nhưng tôi không cần. Tôi chỉ để ý tới thành quả cuối cùng mà tôi có thể đạt được là như thế nào mà thôi, nó sẽ có thể biến đổi khoa học kỹ thuật như thế nào cho con người. Với tôi mà nói, nó mới là thứ quan trọng nhất.”

 

Tôi im lặng nhìn cô ấy.

 

Khi nhắc tới lý tưởng của mình, trên gương mặt mộc không chút son phấn toát ra một hào quang sáng chói khó có thể diễn tả bằng lời.

 

Cô ấy đúng là một cô gái rực rỡ.

 

Đã lẽ ra đã phải trở thành một nhà khoa học vĩ đại..

 

Nhưng kiếp trước cũng chỉ vì dục vọng ích kỷ của hai tên đàn ông mà sau này phải chếc ở một đất nước xa lạ.

 

Tựa như hạt bụi biến mất dưới bánh xe lịch sử.

 

“Cô Lục, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”

 

Tôi lập tức tiến lên chắn lại trước mặt cô ấy, thành khẩn nói: “Cô Tần, tôi đồng ý cung cấp mọi tài nguyên lẫn tài chính mà cô cần để nghiên cứu khoa học. Còn cô chỉ cần khi hoàn thiện thành phẩm giúp tôi một chuyện nhỏ là được rồi. Thành quả của cô vẫn sẽ là của cô, lịch sử sáng chế vẫn sẽ lấy tên của cô… như vậy được chứ?”

 

24.

 

Ngay tôi trở về nước, tuyết đầu mùa lất phất phơ rơi xuống mặt đất.

 

Khi tôi xách hành lý ra sân bay, tôi liếc mắt một phát liền thấy được biển quảng cáo ở ngay bên cạnh.

 

Bên trên chính là gương mặt được trang điểm tinh xảo của Lâm Tửu.

 

Trong lúc mấy năm tay tôi ở nước ngoài vội vàng sáng lập công ty, Lục Tâm Đình cũng từng bước tiến lên địa vị có thể tiếp nhận Lục thị, anh ta không hề nhàn rỗi chút nào.

 

Sau khi bị mất quyền tuyển thẳng và trượt phỏng vấn, Lâm Tửu vẫn được anh ta tìm ra cách đưa vào học viện điện ảnh, thành công xuất đạo dấn thân vào giới giải trí.

 

Cô ta kiên định thật đấy.

 

Tôi cười khẩy giễu cợt, ngồi vào trong xe.

 

Vượt qua dòng xe cộ dưới làn tuyết mong manh, chiếc xe chẳng mấy chốc đã tới lầu dưới công ty.

 

Cuộc đấu thầu ba ngày sau cũng là một thời khắc vô cùng quan trọng.

 

Tôi và Tần Chỉ Lan ở lại công ty ba ngày để đảm bảo các kế hoạch được tối ưu hóa một cách tốt nhất.

 

Sau đó ngay tại địa điểm đấu thầu công khai, tôi trúng thầu mà không gặp bất kỳ chút khó khăn nào.

 

Thời điểm công bố công ty đấu thầu, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đối diện với ánh mắt khiếp đảm của Lục Tâm Đình bên cạnh.

 

“Mày! Lục Tâm Hỉ!”

 

Tôi cong khóe môi: “Đã lâu không gặp, anh trai yêu quý.”

 

Lúc kết thúc, anh ta đuổi theo tôi ra tận bên ngoài, chặn tôi lại ở hành lang.

 

Trong giọng nói vẫn còn vài phần không dám tin sót lại;

 

“Lam Tâm là công ty của mày?”

 

“Tần Chỉ Lan đã mất tích rồi, là do mày giấu đúng không?”

 

“Anh trông mất kiên nhẫn thế Lục Tâm Đình?”

 

Tôi bật cười khúc khích: “Cái gì mà bị tôi giấu rồi chứ, anh đâu có quen biết với cô ấy, bấp chấp tìm một người còn sống như vậy làm gì thế?Không phải là muốn phạm tội gì trái pháp luật đấy chứ?”

 

Sắc mặt anh ta đột nhiên sắc lạnh, bật cười bỏ đi.

 

Lần này tôi về nước với vai trò rất cao, sau khi ký hợp đồng liền bắt đầu đi xã giao xung quanh, làm quen với không ít nhân vật nổi tiếng trong thường trường.

 

Bởi vì trong tay tôi đang nắm quyền sử dụng bằng sáng chế độc nhất của Tần Chỉ Lan, lại mới giành được một dự án lớn từ tay Lục thị nên tất cả mọi người đều cực kỳ lịch sự và thân thiện với tôi.

 

Đây là trải nghiệm mà kiếp trước dù đã cầm được ba danh hiệu ảnh hậu tôi cũng chưa từng được trải nghiệm qua.

 

“Con người ấy mà, quả nhiên là vẫn phải nắm trong tay tư liệu sản xuất thì mới được.”

 

Tôi giơ ly rượu vang đỏ trong tay lên cảm khái.

 

Tô Lam đứng cạnh tôi quay đầu lại, nhìn chòng chọc tôi mà đánh giá một lượt từ trên xuống dưới:

 

“Sao tớ cảm thấy cậu ra ngoài bốn năm lúc quay về lại như trưởng thành hơn tận mười tuổi thế.”

 

“Bình thường thôi, dù gì thì vào năm mười tám tuổi có thể nổi loạn vì tuổi trẻ của mình là được rồi.” Tôi nói, “Bây giờ đã tốt nghiệp đại học cả rồi, tớ phải giả bộ đàng hoàng trước khi muốn để lộ răng nanh cho người khác thấy.”

 

Nói xong, tôi giơ tấm biển trong tay lên hô giá: “Hai triệu.”

 

Lâm Tửu ngồi ở hàng đầu tiên đột nhiên quay đầu lại.

 

Ngay cả Giang Thiêm ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía tôi.

 

Trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, anh ta thoáng thất thần.

 

Tôi nhanh mắt nhìn lên vết sẹo mờ trên trán anh ta.

 

Đột nhiên cảm thấy cực kỳ thú vị.

 

“… Hai triệu sáu trăm ngàn.”

 

Tới khi tỉnh táo trở lại, anh ta đã giơ tấm biển lên, bắt đầu cạnh tranh với tôi.

 

Tôi biết chiếc lắc tay đính đầy kim cương kia là món quà mà anh ta đặc biệt muốn tặng cho Lâm Tửu.

 

Bởi vì mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Lâm Tửu.

 

Nguyệt

Anh ta không hề e ngại sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn mới có thể miễn cưỡng có chút quyền lên tiếng trong công ty Giang gia, thế nhưng vẫn kém xa Lục Tâm Đình nắm quyền kiểm soát tuyệt đối trong Lục thị.

 

Muốn tranh giành tình cảm chỉ có thể lấy lòng theo cách khác.

 

Tôi vui vẻ giơ biển theo suốt chặng đường, nhìn anh ta mất thêm sáu triệu mới lấy được chiếc vòng tay về.

 

Tôi mỉm cười: “Tình cảm đúng là sâu đậm quá đi á!”

 

Giang Thiêm nắm chặt lắc tay, im lặng nhìn tôi một hồi lâu mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tâm Tâm.”

 

“Stop, buồn nôn quá.”

 

Tôi làm lố lùi về sau một bước, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

 

Một lát sau khịt mũi một tiếng coi thường: “So với người mẹ tiểu tam thì có tài hơn đấy, tốt xấu gì cũng coi như thượng vị thành công rồi. Không biết anh và anh trai tôi chia thời gian biểu kiểu gì nhỉ, anh hai ba tư còn ông anh tôi năm sáu bảy chủ nhật hả?”

 

Âm lượng phát ra của câu nói này không hề được giảm đi chút nào.

 

Quả nhiên phiên đấu giá vừa kết thúc, có đối tác ham vui đã tìm tôi để nghe ngóng có chuyện gì đã xảy ra.

 

Tôi tỏ vẻ khó xử: “Anh trai tôi và con riêng của Giang gia cùng thích một nữ minh tinh, báo hại chỉ chuyện này mà cả hai đều chưa có người yêu. Vì tình yêu chân chính mà cái gì cũng có thể nhịn được.”

 

Không chỉ lan truyền tin đồn về ba người bọn họ, tôi còn lấy tiền đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và lăng xê cho các nữ minh tinh khác.

 

Giành mất mấy vai diễn quan trọng từ trong tay Lâm Tửu.

 

Lục Tâm Đình sao chịu nổi được việc đóa hoa trắng của anh ta ở ngoài chịu bất công như vậy được.

 

Quyết định ra tay thật nhanh với tôi.

 

Đây chính xác mà điều tôi đang chờ đợi.

 

Không ra tay thì sao có thể để lộ điểm yếu được?

Loading...