SỐNG LẠI TỶ TỶ KHÔNG MUỐN LÀM THÁI TỬ PHI - 6
Cập nhật lúc: 2024-11-19 18:51:54
Lượt xem: 310
Trở lại Đông cung, ta cảm thấy có chút mỏi mệt.
Phó Kỳ Ngọc săn sóc chờ ta thay lễ phục, “Hôm nay nhạc mẫu nói gì vậy?”
“Mẫu thân nói với thiếp vài chuyện về tỷ tỷ.”
“Cố Ngôn quả là quá phận.” Tin tức của Thái tử vẫn luôn linh thông.
Ta gật đầu, trong lòng không rõ là tư vị gì, “Tỷ tỷ đã sinh non liên tiếp hai lần, thiếp thật sự không yên lòng, đã đưa lệnh bài để mẫu thân mời thái y xem thử.”
“Nàng cũng thật mềm lòng.” Phó Kỳ Ngọc ôm ta vào lòng, “Mấy ngày nữa ta sẽ nói chuyện với Cố Ngôn.”
Ta có chút cảm động, hắn vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
“Tỷ tỷ nàng đã hoài thai hai lần, có phải Khanh Khanh cũng muốn có hài tử rồi không?” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng ta.
Lúc này ta mới hiểu, thì ra hắn hiểu lầm ý của ta.
“Thiếp…” Ta định giải thích, lại bị hắn chặn môi lại.
“Đêm nay cô sẽ cố gắng.” Đôi mắt Phó Kỳ Ngọc thâm thúy, đâu đó lóe lên một tia bá đạo.
Suốt một đêm này, đèn trong Đông cung chưa từng được tắt.
Ta ngã vào trong sự dịu dàng của Phó Kỳ Ngọc, nhưng không thể không để ý chua xót nơi đáy lòng.
Như vậy có tính là ta đã cướp mất những tháng ngày tốt đẹp của Trình Uyển Ngưng không?
14
Ta gả vào Đông cung nửa năm, đây là lần đầu tiên mẫu thân tới xin gặp mặt. Bình thường bà vẫn luôn kiêu ngạo nghiêm nghị, tuyệt đối không để người ngoài có cơ hội gièm pha.
Trong lòng ta chợt nảy lên một dự cảm không tốt.
“Nương nương, Uyển Ngưng đã hồi phủ, Cố Ngôn muốn hưu thê!” Mẫu thân có chút run rẩy.
Chuyện hưu thê quá mức quan trọng, phụ thân và mẫu thân đều đã tới cửa khuyên can nhưng không được nên mới tới tìm ta.
Hưu thê?! Sao Cố Ngôn dám chứ?!
Lửa giận của ta lập tức xông lên thẳng đỉnh đầu. Nếu nữ nhân Trình gia bị hưu, vậy thể diện của Thái tử phi ta đây còn có thể đặt vào đâu? Về sau nữ nhân trong tộc phải nghị thân thế nào?
“Nực cười!” Ta tức giận đến toàn thân run rẩy, “Rõ ràng Cố gia không hề đặt Trình gia ta vào mắt!”
Ta oán trách Trình Uyển Ngưng vô dụng không làm nên chuyện, đồng thời cũng biết Cố Ngôn quá đáng quá phận tới mức nào.
Đời trước, vì thể diện Trình gia, ta đã phải nhẫn nhục mà giả bộ ân ái trước mặt người ngoài, sau lưng lại học phong thái câu lan, cắn răng giẫm thể diện của đích nữ phủ Thái phó dưới chân mới có thể bảo toàn lợi ích đại cục. Trình Uyển Ngưng đã không có bản lĩnh làm được như vậy, lại còn ngu ngốc không chịu nghe khuyên nhủ.
Mẫu thân vốn không tranh không giành, nhiều năm vững vàng giữ quyền chủ mẫu, các di nương trong phủ Thái phó cũng không dám tranh sủng với bà, chỉ thỉnh thoảng dùng chút kế vặt để lấy lòng phụ thân mà thôi.
Trình Uyển Ngưng không muốn hạ mình, chỉ biết chờ nam nhân đến dỗ dành. Tân hôn Cố Ngôn còn có hứng thú chiều theo nàng ta, nhưng kết hôn lâu ngày, lý nào hắn lại cho phép nàng ta ra vẻ kiêu ngạo thanh cao trước mặt hắn?
“Con sẽ đi cầu xin mẫu hậu, cho dù không được, ít nhất hòa ly cũng tốt hơn hưu thê! Người đâu, chuẩn bị kiệu! Bổn cung muốn tới Khôn Trữ cung!”
Nhưng, không đợi ta ra đến cửa cung, trước mắt đã tối sầm, nháy mắt mất đi ý thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/song-lai-ty-ty-khong-muon-lam-thai-tu-phi/6.html.]
Tới khi ta tỉnh lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt lo lắng của Phó Kỳ Ngọc, “Khanh Khanh, rốt cuộc nàng cũng tỉnh rồi!”
Ta giãy dụa muốn ngồi dậy, lại bị hắn nhẹ nhàng giữ lại, “Nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, thái y nói nàng đã có thai, không thể động khí nữa.”
Nhàn cư vi bất thiện
Cái gì? Ta mang thai?
Ta ngây ngẩn nhìn hắn, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Phó Kỳ Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve hai má của ta, trong mắt tràn đầy đau lòng, “Nhạc mẫu đại nhân trở về rồi. Mẫu hậu đã hạ chỉ, ban Cố Ngôn và Trình thị hòa ly, bảo toàn thể diện của hai nhà.”
Lúc này ta mới nhớ tới chuyện của Trình Uyển Ngưng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Hài tử… Hài tử không sao chứ?” Ta xoa bụng theo bản năng. Hôm nay ta đúng là hơi kích động, bây giờ vẫn còn cảm thấy khó thở.
“Hài tử rất khỏe mạnh, nàng yên tâm. Thái y nói hài tử đã được một tháng rồi.” Phó Kỳ Ngộ nắm tay ta, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, “Trong thời gian này nàng cứ yên tâm dưỡng thai đi, những chuyện khác, có cô ở đây rồi.”
Ta gật đầu, âm thầm thở ra một hơi.
Quả nhiên Hoàng hậu vẫn để ý đến thể diện của ta.
Ta nhìn Phó Kỳ Ngọc, sự dịu dàng trong đó như muốn hòa tan trái tim ta, nhưng ta cũng rất rõ ràng, nữ nhân cho hậu cung không thể chỉ dựa vào ân ái mà đứng vững gót chân được.
“Điện hạ, bây giờ thiếp không thể chăm sóc được ngài, có phải… nên đưa thêm người mới vào Đông cung không?” Ta cẩn thận lên tiếng, thanh âm mang theo chút hờn dỗi cùng mất mát.
Phó Kỳ Ngọc sửng sốt một chút, sau đó lập tức bật cười ha hả, “Ngốc, nàng đang nghĩ miên man cái gì vậy?” Hắn chăm chú nhìn ta, “Nàng yên tâm chăm sóc cho hài tử đi, cô sẽ luôn ở bên nàng.”
Ta ghé tới bên tai hắn, thanh âm kiều mị như muốn rỏ nước, “Điện hạ, tuy thiếp không thể ân ái cùng điện hạ, nhưng trước kia ma ma trong cung có dạy thiếp cách mang thai vẫn có thể chăm sóc trượng phu, điện hạ đón muội muội mới muộn một chút được không?”
Phó Kỳ Ngọc ôm ta, thở dài, “Rốt cuộc Khanh Khanh còn bao nhiêu kinh hỷ mà cô không biết đây?”
Hài tử này nếu là hoàng tôn, địa vị của ta mới có thể củng cố vững vàng.
15
Không đợi ta hao tốn tâm tư xem xét nha hoàn hầu hạ trong Đông cung, Nam Cương đã đại loạn.
Hoàng thượng phái Phó Kỳ Ngọc nắm ấn soái xuất chinh.
Chuyện bình loạn diễn ra sớm hơn so với kiếp trước nửa năm.
Ngày đại quân rời thành, khắp trời mưa phùn mênh mông.
Phó Kỳ Ngọc sợ ta vất vả, không cho ta ra cổng thành đưa tiễn. Nhưng thai nhi mới được hai tháng, bụng còn chưa hiện rõ ràng, ta vẫn kiên trì đến.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, “Điện hạ nhất định phải bình an trở về, thiếp và hài tử đều đợi ngài.”
Ta đặt bùa bình an cầu ở Tướng Quốc tự trong hà bao, đưa cho Phó Kỳ Ngọc mang theo bên mình.
Phó Kỳ Ngọc rất thích những món trang phục ta may cho hắn, thường ngày cũng luôn mang theo hà bao do chính tay ta thêu, còn không ngừng tự hào nữ hồng của Khanh Khanh tốt hơn tú nương trong cung nhiều.
“Khanh Khanh, chờ ta trở về.” Hắn ôm ta vào lòng, thanh âm trầm thấp mà kiên định.
Ta đứng trên thành, nhìn thân ảnh của hắn dần biến mất trong làn mưa mờ mịt, đáy lòng tràn đầy không muốn.
Ta nhớ đời trước, trận chiến này cực kỳ gian nan vất vả, thậm chí về sau Cố Ngôn còn phải dẫn binh tới viện trợ.