Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại thiên kim thật vả lật mặt cả gia đình - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-13 00:07:55
Lượt xem: 42

Lúc ấy anh ta đã nói như thế nào nhỉ?

 

Anh ta nói: “Nhuỵ Nhuỵ, Ánh Tuyết nói em bị bắt đi đã mấy năm, đã sớm bị người… Anh không thể chấp nhận được chuyện này, cho nên anh yêu Ánh Tuyết. Là cô ấy đã cho anh loại cảm nhận một người phụ nữ thuần khiết tốt đẹp là như thế nào.”

 

Oh, yeahhh!

 

Đúng là gã đồ tể xấu xa ăn nói đáng buồn nôn, hết lần này tới lần khác hễ mở miệng là chỉ thấy ghê tởm.

 

Rất nhanh đã đến khai giảng, tôi cùng Cao Ánh Tuyết trở về trường học.

 

Trong lớp hầu như đều đã ngồi kín chỗ, chỉ còn lại Vương Cảnh Dật cùng một nam sinh khác là chỗ ngồi bên cạnh vẫn chưa có người ngồi.

 

Vương Cảnh Dật vẫy vẫy tay với tôi: “Nhuỵ Nhuỵ, chỗ này!”

 

Tôi đi đến chỗ anh ta, trong mắt anh ta tràn ngập ý cười.

 

Đến khi tôi lướt qua anh ta, ý cười đột nhiên cứng lại.

 

Tôi không quan tâm anh ta mà lập tức đi về dãy cuối cùng, đặt cặp sách ở trên ghế, vươn tay chào hỏi với nam sinh ngồi bên cạnh.

 

“Xin chào, tôi là Cao Y Nhụy.”

 

Người đàn ông đang gục mặt xuống bàn ngẩng lên nhìn tôi, sau đó lại gục đầu xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/song-lai-thien-kim-that-va-lat-mat-ca-gia-dinh/chuong-9.html.]

Vào lúc tôi cho rằng anh sẽ không trả lời tôi thì một giọng nói trầm thấp vang lên: “Khúc Diệp.”

 

Khúc Diệp!

 

Kiếp trước tôi không có nhiều ấn tượng đối với người này.

 

Dù sao khi đó tôi vừa trở về không bao lâu liền đi học nên đã bị các bạn châm chọc, bị tạt nước ở toilet, bị đủ loại cấu véo, nhục mạ. Cuối cùng tôi không đến trường học nữa mà trực tiếp mời gia sư tới nhà dạy học.

 

Mà kiếp trước lại bởi vì chuyện của Cao Ánh Tuyết cùng Vương Cảnh Dật nên tính khí tôi cũng thất thường, học hành sa sút, cuối cùng chỉ vào được một trường đại học tầm thường.

 

Tôi chỉ nhớ Khúc Diệp là học sinh từ trường khác chuyển tới, hơn nữa tính cách anh khá lạnh lùng, tuy có làn da đẹp, lại không chịu cho người trong lớp học thấy.

 

Nguyên nhân tôi cũng không rõ.

 

Những học sinh theo học ở ngôi trường học này hầu như đều là con cái của các quan chức cấp cao, các đại quan lớn, doanh nhân giàu có và gia đình nổi tiếng.

 

Cho nên bọn họ rất kỳ thị một học sinh được chuyển tới từ một thành phố khác như Khúc Diệp.

 

Một nữ sinh trông khá quen mắt chạy tới hỏi tôi: “Cao Y Nhụy, vì sao cậu lại ngồi ở chỗ này?”

 

“Có vấn đề gì sao?”

 

“Nghe nói người nhà của Khúc Diệp có tiền sử bệnh tâm thần đấy! Cha cậu ta là tội phạm gi-ếc người!”

 

Tôi không trả lời cô ấy và cũng không cho là đúng mà mở cặp rồi lấy sách vở ra.

Loading...