Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại ta không còn muốn cô độc - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-10-08 23:56:11
Lượt xem: 18

Ba ngày sau, hai người đang chơi thả diều thì thái giám tới báo: “Công chúa, Trọng công tử cháu ngoại của Chu gia cầu kiến.”

 

Không ai chú ý tới tròng mắt Tố Tâm đảo qua một vòng, nàng cúi đầu cười trộm, đến khi ngẩng đầu lên đã trở lại bình thường: “Mời vào.”

 

Tiểu thái giám xoay người đi ngay: “Dạ.” Đi được một lúc hắn đột nhiên dừng bước, sau đó suy đi nghĩ lại hồi lâu mới trợn tròn mắt chạy ra gọi người.

 

Trinh An cũng đột nhiên ngây ngẩn cả người: “Ồ, người này có gì đặc biệt sao?”

 

Tố Tâm bình tĩnh nói: “Chỉ là thấy tỷ vội vã muốn gả đi, không bằng nhìn xem cũng tốt.”

 

Trinh An thẹn thùng trừng nàng một cái: “Ta nào có, hừ, còn chưa thành thân đã giống như thiếu phụ.”

 

Tố Tâm cũng không giận hờn, nàng nhìn Trọng công tử đi đến trước mặt: “Tham kiến công chúa.”

 

Tố Tâm không bảo hắn đứng dậy, chỉ hỏi: “Trọng công tử đúng không, có chuyện gì sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/song-lai-ta-khong-con-muon-co-doc/chuong-23.html.]

Trọng công tử lắp bắp nói: “Ta muốn cưới Trinh An quận chúa, mong công chúa thành toàn.” Tuy rằng lời nói có chút khẩn trương, nhưng giọng cực kỳ to lớn vang dội, thật sự đầy đủ tự tin.

 

Tố Tâm gật đầu: “À, ra là muốn cầu thân. Thôi được, ta sẽ khảo nghiệm ngươi. Ngươi cõng Trinh An quận chúa đi đến khi nào làm được một bài thơ thì hôn sự này sẽ thành.”

 

Trinh An khó hiểu nhìn Tố Tâm, thấy Tố Tâm rất nghiêm túc, tỷ ấy đành phải ghé vào trên lưng Trọng công tử.

 

Trọng công tử cõng Trinh An đi từng vòng, Trinh An cũng có thể cảm giác được nỗi lo lắng như lửa đốt trong lòng người nam nhân này. Trọng công tử đi vòng quanh, mồ hôi đầy đầu, rơi tí tách trên mặt đất. Mồ hôi chảy vào trong ánh mắt, ngứa đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng nhưng hắn cũng không dám đưa tay lau.

 

Hắn dùng sức nâng Trinh An, không hề động tay động chân mà chỉ bước đi không ngừng. Trinh An đột nhiên cảm thấy chỉ cần mình không nói ngừng lại, người này hẳn là có thể cõng mình đi suốt cả đời. Trinh An dùng sức đẩy Trọng công tử ra: “Đặt ta xuống dưới.”

 

Trọng công tử buồn bã đặt người xuống rồi quỳ gối trước mặt Tố Tâm nói: “Công chúa, người khảo nghiệm ta chuyện khác được không, ta là một người thô lỗ, không làm thơ được. Nhưng ta thật lòng với Trinh An quận chúa, mấy năm trước ta đã muốn cưới Trinh An quận chúa, không hề vì điều gì khác. Trong nhà nói công chúa và Trinh An quận chúa có quan hệ tốt, tất nhiên sẽ chọn một người đàn ông ưu tú cho nàng ấy, bảo ta không được tới, nhưng hôm nay là ta lén lút đến đây. Công chúa, người khảo nghiệm ta lần nữa đi, không thì ta sẽ quay về học làm thơ, chỉ cần công chúa cho ta chút thời gian, ta nhất định có thể làm ra một bài thơ.”

 

Trinh An không nỡ nhìn Tố Tâm ở đó đùa giỡn xoay quanh Trọng công tử bèn đi lên nói: “Huynh mau im lặng đi.”

 

Trọng công tử lập tức ngậm miệng lại, không dám nói nữa.

 

Tố Tâm cười ha ha: “Được rồi, ngươi đi đi.”

Loading...