Sống lại ta không còn muốn cô độc - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-10-08 23:54:59
Lượt xem: 38
Một lúc thật lâu sau, Tố Tâm cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể khô khan đáp: “À, vậy sao.”
Trinh An thở dài: “Tố Tâm, muội đây là có ý gì, muội không thích ca ca ta chút nào sao?”
Tố Tâm gật đầu: “Ta oán ghét hắn còn không kịp, nếu không phải vì tỷ yêu cầu, ta sẽ không cho hắn giống như ông thần đứng giữ cửa ở chỗ này đâu. Hơn nữa, ta nói với tỷ rồi, hắn cũng chỉ chán ghét ta thôi, sẽ không bao giờ có cái gọi là tình yêu, điều đó tuyệt đối không thể nào.”
Trinh An nản lòng nhụt chí: “Tố Tâm, muội từng nhìn đến ca ca ta chưa, trong mắt muội ngoại trừ Tề công tử ra muội từng nhìn ca ta bằng tâm thái bình thường chưa?”
Tố Tâm nghĩ thầm, làm sao nàng nhìn tới hắn được, phiền biết bao nhiêu. Nhưng sao nàng có thể mắng huynh trưởng của tỷ ấy ở trước mặt tỷ ấy, cũng không phải là đời trước, kiếp này mình và người kia vốn đã nước giếng không phạm nước sông.
Trinh An cố gắng tâm bình khí hòa nói: “Tố Tâm, ta không biết vì sao muội có thành kiến sâu sắc với ca ca ta như vậy, ta cũng không biết vì sao huynh ấy lại sinh ra loại tình cảm này đối với muội. Ta chỉ hy vọng muội biết, sau đó muội làm gì ta cũng sẽ không can thiệp.”
Tố Tâm: “Thôi được, sau hãy nói đi.”
Trinh An: “Trước hết muội phải tin tưởng lời ta nói.”
Tố Tâm: “Được, ta tin tưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/song-lai-ta-khong-con-muon-co-doc/chuong-16.html.]
Trinh An: “Muội nói như vậy, chứng tỏ muội không tin. Rất đơn giản, muội làm theo đúng lời ta nói đi.” Nói xong tỷ ấy bèn nhỏ giọng thì thầm bên tai Tố Tâm một lúc rồi bảo “Ta đi trước đây, ta sẽ chờ muội ở nhà nhé?”
Tố Tâm bất đắc dĩ gật đầu, nhìn theo Trinh An rời đi.
Qua một hồi lâu sau, nàng bảo Cúc Lan và Tiểu Đao rời khỏi mới cứng nhắc bước ra ngoài. Nàng đi đến bên cạnh Trinh Hoa gọi: “Trinh Hoa.”
Trinh Hoa có chút hoảng hốt, mười năm qua hắn chưa từng nghe người trong lòng gọi tên mình. Một hồi sau hắn mới chân thành nhìn Tố Tâm, chờ nàng nói chuyện. Nàng nghẹn lời không thốt ra được, biểu cảm này của hắn đã làm Tố Tâm tin hơn phân nửa. Trong lòng nàng thầm hận bản thân sao phải xấu hổ như vậy, thật là không có việc gì tự tìm phiền hà mà. Dù sao đi nữa nàng vẫn cực kỳ chán ghét con người này, uất ức đã chịu ở đời trước sao nàng có thể dễ dàng quên đi?
Tố Tâm cứng ngắc nói theo lời Trinh An: “Ta nghe Trinh An nói, phía sau con phố nhà ngươi có một cửa hàng điểm tâm vô cùng nổi danh.”
Trinh Hoa ân cần đáp: “Nếu công chúa muốn ăn, ta sẽ đi mua giúp người.”
Tố Tâm vội vàng lắc đầu: “Không phải, ta chỉ muốn hỏi thôi. Hôm nay Tiểu Đao bận làm việc khác, hai người Cúc Lan cũng có việc. Ngươi có thuận tiện không thì đi tìm Trinh An với ta, ta muốn đến đó xem cùng tỷ ấy.”
Trinh Hoa rất vui vẻ gật đầu: “Được chứ, bảo vệ sự an nguy của công chúa vốn là trách nhiệm của ti chức.” Tố Tâm cười cứng ngắc đi trước nửa bước, lòng nghĩ thầm sao ngươi còn cười hớn hở như vậy làm chi. Trinh Hoa nhanh chóng bước theo sau, hắn cực kỳ vui sướng đi bên cạnh Tố Tâm. Trong hoàn cảnh bình thường, Tố Tâm thích tự mình đi đến các nơi, nhưng hôm nay nàng nhanh chóng gọi một cỗ kiệu, tránh phải dây dưa với Trinh Hoa.
Tố Tâm thực hối hận khi biết chuyện này, vốn dĩ nàng rất ghét hắn, nhưng bây giờ nàng nên làm gì cho phải đây? Hai người trước sau đi vào phủ Hộ Quốc, Tố Tâm xấu hổ chạy đi tìm Trinh An.