SONG DIỆN THẾ TỬ PHI - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-05-24 01:33:38
Lượt xem: 4,781
11
Bảy ngày sau, vào đêm khuya, một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật lắc lư từ cổng sau của Hầu phủ đi ra.
Ta mặc y phục dạ hành, lặng lẽ theo sau từ xa, ẩn mình kín đáo.
Đêm nay là thời điểm Tiêu Hàn Lâm hẹn gặp Ba Thạch Đồ.
Xe ngựa vòng qua vài con hẻm, rẽ trái rẽ phải cuối cùng dừng trước một ngôi nhà.
Cửa viện đóng kín, phu xe nhảy xuống gõ cửa, trao đổi mật hiệu.
Ta chọn đúng thời cơ, lách người, trườn xuống gầm xe, bám vào gầm xe một cách khó nhọc, theo họ vào trong viện.
Cảm nhận Tiêu Hàn Lâm đã xuống xe, ta liền từ gầm xe trườn ra, ẩn mình trong bóng tối, chờ thời cơ hành động.
Tiêu Hàn Lâm bước vào một căn phòng.
Bên trong ánh sáng mờ ảo, chỉ có một ngọn nến thắp sáng.
Ta ngồi xổm ở góc tường, nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Thế tử Tiêu đúng là đúng giờ."
Ba Thạch Đồ!
Ta đã giao đấu với hắn trên chiến trường, giọng nói của hắn ta không thể nào quên được.
"Tiêu Thế tử, bản vương yêu cầu bản đồ phòng thủ của mười ba thành ở Mạc Bắc, ngài đã mang tới chưa?"
Tay ta run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn vào trong phòng.
Qua tờ giấy cửa sổ bị thủng, ta thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Tiêu Hàn Lâm đặt vài cuốn sách lên trước mặt Ba Thạch Đồ: "Tiểu Khả Hãn, những gì ngài hứa với ta, đừng quên đấy."
"Yên tâm đi." Ba Thạch Đồ vỗ vai hắn, "Trấn Nam Hầu trấn giữ biên cương phía nam, ta nhất định sẽ tặng cho hắn vài trận thắng, đến khi hắn thắng trận trở về triều đình, Trấn Nam Hầu sẽ có vinh quang vô hạn."
"Đến lúc đó, cái gì mà Tống tướng quân, Trương tướng quân, đều phải đứng sang một bên! Ha ha ha ha!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nghe đến đây, trán ta nổi gân.
Người nhà họ Tiêu điên rồi sao?
Vì chiến công mà bán nước?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/song-dien-the-tu-phi/chuong-11.html.]
Không đúng, cảm giác có gì đó không ổn.
Ta định ngẩng đầu nhìn tiếp thì nghe thấy giọng Ba Thạch Đồ thay đổi: "Tiêu Thế tử, cái đuôi theo sau ngài dường như không ngoan ngoãn lắm thì phải."
Ta lập tức định bỏ chạy, nhưng cơ thể không còn sức.
Trúng mê dược rồi sao?
Ta hoàn toàn không phát giác được gì.
Nhìn vào ngọn nến đã cháy nửa trong phòng, lòng ta tràn đầy hối hận.
Ba Thạch Đồ từ từ bước tới, đẩy cửa sổ mở ra, nhìn ta từ trên cao với ánh mắt khinh bỉ: "Tiêu Thế tử, đây có phải là thế tử phi của ngài không?"
Tiêu Hàn Lâm bước tới, nhìn thấy ta ngồi bệt trên đất, ánh mắt của hắn lóe lên sự kinh ngạc, rồi nhanh chóng trở nên bình thản.
"Đúng vậy, nàng ấy chính là thế tử phi của ta." Tiêu Hàn Lâm nhìn ta chăm chú, giọng nói lạnh lùng: "Nàng theo dõi ta từ khi nào?"
Ta gượng đứng dậy, dù cả người yếu ớt nhưng vẫn gắng giữ vẻ kiên cường: "Chẳng từ khi nào cả, ta chỉ muốn biết chàng đang làm gì thôi."
Ba Thạch Đồ cười lớn: "Tiêu Thế tử, ngài nên biết, nữ nhân không nên xen vào chuyện của nam nhân."
Tiêu Hàn Lâm gật đầu, vẻ mặt vẫn lãnh đạm: "Nàng ta không nghe lời, tự chuốc lấy phiền phức."
Ta nhìn Tiêu Hàn Lâm, cảm thấy lòng đau nhói. Hóa ra, hắn không hề thay đổi, vẫn là kẻ lạnh lùng, sẵn sàng bán rẻ mọi thứ vì lợi ích của bản thân.
Ba Thạch Đồ ra hiệu cho thuộc hạ: "Đưa nàng ta đi."
Ta bị kéo lên, trong đầu không ngừng tìm cách thoát khỏi tình thế này. Nhưng mê dược đã làm ta mất đi sức mạnh, không còn khả năng phản kháng.
Trong lúc ta bị lôi đi, Tiêu Hàn Lâm đột nhiên lên tiếng: "Khoan đã."
Ba Thạch Đồ nhướng mày: "Sao thế, Tiêu thế tử? Ngài đổi ý rồi sao?"
Tiêu Hàn Lâm bước tới, ánh mắt trầm ngâm: "Nàng ấy là thế tử phi của ta, ta sẽ tự xử lý."
Ba Thạch Đồ cười lớn: "Được thôi, ta để ngài tự xử lý vậy."
Tiêu Hàn Lâm kéo ta lại, nhìn thẳng vào mắt ta: "Nàng tự chuốc lấy khổ, đừng trách ta." Sau đó hắn quay sang Ba Thạch Đồ: "Chúng ta tiếp tục."
Ba Thạch Đồ gật đầu, cùng Tiêu Hàn Lâm trở lại bàn đàm phán.
Ta bị đẩy ra ngoài, ngã quỵ xuống đất.
Nhưng dù thế nào, ta vẫn phải tìm cách thoát khỏi nơi này và báo cáo lại mọi chuyện.
Ta không thể để hành động bán nước của Tiêu Hàn Lâm và Ba Thạch Đồ thành công được.