Sóng biển nuốt chửng mọi lời tỏ tình - 06.
Cập nhật lúc: 2024-11-15 14:49:54
Lượt xem: 62
Tôi rời khỏi chăn, mặc quần áo, định rời đi.
Giang Văn Cảnh lập tức giữ chặt lấy tôi.
Dưới ánh đèn vàng cam, đường nét khuôn mặt anh rõ ràng, sâu sắc và cuốn hút.
"Đêm khuya rồi, em muốn đi đâu?"
Mắt tôi cay xè, khóe mi mắt dường như ẩm ướt.
"Biệt viện Vọng Bắc."
12
Cửa vừa mở ra.
Hạ Linh xuất hiện trong chiếc váy ngủ dây màu hồng nhạt.
Cơ thể thiếu nữ tràn đầy sức sống, mảnh mai nhưng không kém phần quyến rũ.
"Chú nhỏ, cháu lại mơ thấy ba rồi. Trên người ông ấy bị đ.â.m mấy chục nhát dao, toàn thân đều là máu."
Cô ta khóc đến nỗi đôi vai run rẩy, trông thật đáng thương.
Thấy tôi đứng ở cửa, Hạ Linh mím chặt môi:
"Thím nhỏ, trước đây mỗi lần cháu gặp ác mộng, đều là chú nhỏ an ủi cháu.
"Tối nay, thím có thể ngủ ở phòng khách được không?"
"Xin cứ tự nhiên."
Tôi cười lạnh một tiếng, xoay người đi xuống lầu.
Giang Văn Cảnh vừa định đuổi theo tôi, nhưng Hạ Linh giữ lấy ống tay áo của anh:
"Chú nhỏ, bên ngoài đang mưa to, chú định đi đâu?"
Tôi bước đi rất nhanh.
Thoáng thấy Hạ Linh áo xộc xệch, Giang Văn Cảnh dường như đang cố kìm nén cơn giận.
"Mặc lại quần áo cho tử tế, tôi sẽ gọi bác sĩ tâm lý đến."
Nhưng cơ hội tốt như vậy, người có tâm sao chịu bỏ qua.
Hạ Linh ôm chặt lấy cánh tay của Giang Văn Cảnh, cố tình áp bộ n.g.ự.c mềm mại như trái đào của mình vào người anh.
Ánh mắt tôi như muốn bốc lửa, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi mạnh tay đóng sập cửa lại.
Chỉ còn Giang Văn Cảnh đứng tại chỗ với gương mặt khó coi.
13
Biệt viện Vọng Bắc là hồi môn mà cha để lại cho tôi.
Vì căn nhà 500 mét vuông này, dì nhỏ đã không biết nói bao nhiêu lời chua cay.
Công bằng mà nói, khi mẹ còn sống, cha rất yêu thương tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/song-bien-nuot-chung-moi-loi-to-tinh/06.html.]
Nhưng bản chất tệ hại của đàn ông, đã định sẵn rằng họ không bao giờ từ bỏ việc chạy theo những điều mới lạ.
Dì nhỏ lo sợ tôi làm tổn thương con trai của bà ta, nên xúi giục cha đưa tôi, khi còn là một cô bé mới mười mấy tuổi, sang Anh sống tự lập.
Tôi đã sớm bị tước đi quyền được tùy hứng.
Nếu không nhờ Giang Văn Cảnh giương cao ngọn đuốc, kéo tôi ra khỏi hang động tối đen, trao cho tôi sự dịu dàng và ấm áp.
Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ bước chân vào con đường tình yêu.
Kịch bản đã thức tỉnh, sớm cắt đứt là thượng sách.
Còn hơn để sau này Giang Văn Cảnh vì Hạ Linh mà hết lần này đến lần khác sỉ nhục và làm tổn thương tôi.
Tôi mơ màng ngủ đến chiều hôm sau.
Giang Văn Cảnh gọi mấy cuộc điện thoại, giải thích rằng anh phải đi công tác, hứa sẽ quay lại đón tôi về sau.
Anh bảo bà Vương đến chăm sóc tôi.
Nửa tiếng sau, bà Vương xách một túi lớn đầy nguyên liệu nấu canh bước vào, tôi đang nói chuyện với luật sư.
"Cô Thái, tôi đã soạn thảo theo yêu cầu của cô bản Thỏa thuận ly hôn, xem cô có cần bổ sung gì không."
"Tôi sẽ mang theo toàn bộ trang sức và đồ cổ mà anh ấy tặng, còn cổ phần và biệt thự nhà họ Giang thì không cần."
Còn về chuyện hợp tác giữa hai nhà, cứ để đám đàn ông họ tự giải quyết.
Bà Vương trợn mắt há miệng:
"Phu nhân, tai già không nghe lầm chứ? Cô muốn ly hôn với cậu chủ?"
"Ừ!"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà Vương, tôi chợt nhớ đến kết cục của bà trong nguyên tác.
Bà Vương làm việc ở nhà họ Giang nhiều năm, có thể nói là người chứng kiến Giang Văn Cảnh trưởng thành.
Hạ Linh không hài lòng khi bà dựa vào thâm niên mà quản lý nhà cửa, lại còn đứng về phía tôi.
Sau khi tôi chết, cô ta kiếm cớ nói bà ăn trộm, nhân lúc đêm mưa mà đuổi bà ra khỏi nhà.
Bà Vương mắc bệnh phong hàn nghiêm trọng, Hạ Linh còn tìm cách ngăn cản việc điều trị.
Khi Giang Văn Cảnh đi công tác về, muốn tìm bà về thì đã muộn.
Bà Vương qua đời vì bệnh.
Giang Văn Cảnh điều tra ra chân tướng, nổi trận lôi đình với Hạ Linh.
Cô ta bám vào người anh, khóc lóc rằng mình còn nhỏ, nghe lời kẻ hầu bịa đặt chuyện bà Vương trộm đồ nên mới tin, hứa rằng sẽ không tái phạm.
Với con gái ân nhân, Giang Văn Cảnh không thể nào cứng rắn.
Kết cục, chuyện này được dàn xếp qua loa, anh chỉ cho bà Vương một ngôi mộ sang trọng.
Nhưng bà không có con cái, còn Giang Văn Cảnh bận rộn mở rộng sự nghiệp, việc hương khói giao lại cho Hạ Linh.
Kết quả, đến cuối cùng cũng chẳng có ai thắp nổi một nén nhang.