SƠN THẦN CƯỚI VỢ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-03 09:43:18
Lượt xem: 122
8.
Lúc này, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Phong Lan nhét vào đáy bức tượng không đầu.
Trong lúc vội vàng, tôi không nghĩ làm sao anh ta biết có một khoảng trống nhỏ dưới bức tượng.
Ngay khi tôi ngồi xổm xuống, anh ta nhanh chóng chen vào.
Không gian chật hẹp, khó có thể chứa được hai người đàn ông trưởng thành.
"Xin lỗi đã mạo phạm." Giọng nói của anh ta sát bên tai tôi, cơ thể áp sát vào lưng tôi, cả cơ thể tôi như bị mắc kẹt trong vòng tay anh ta.
Rắc một tiếng, anh ta che tấm bảng phía trên, chỉ để lại một khoảng trống cho phép tôi nhìn thoáng qua những gì đang diễn ra ở phía trên.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của tôi không khỏi rơi vào đôi tay Phong Lan chống trước mặt.
Điều này thật sự quá hoàn mỹ.
Tôi xấu hổ lại bắt đầu đỏ mặt, tim đập nhanh hơn. Tôi thực sự muốn chạm vào nó và chụp một vài bức ảnh.
Ý tưởng này vừa nảy ra, tôi liền cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Hơi thở của Phong Lan phả vào tai tôi, cảm giác mát lạnh. Tôi choáng váng đến mức gần như chạm vào nó.
"Đừng gây ra tiếng động, bọn họ đang đến." Phong Lan gần như nói vào tai tôi.
Tôi không khỏi run rẩy toàn thân, gần như không thể đứng yên, cuối cùng, vẫn mất thăng bằng và ngã vào n.g.ự.c của Phong Lan.
Có lẽ anh ấy sợ tôi gây ồn ào nên chỉ đơn giản là tóm lấy tôi và dùng một tay bịt miệng tôi lại.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Trong chốc lát, hơi thở của tôi tràn ngập hương thơm thoang thoảng của lan Nam Phi.
Ahhhhhh! Môi tôi chạm vào bàn tay hơi lạnh của anh! !
Tóm lại, tôi có hôn tay người tình trong mộng của mình không?
Sự tỉnh táo của tôi nhanh chóng được phục hồi bởi chuyển động bên ngoài.
Mấy người vẻ mặt hung hãn đi vào: "Chuyện gì vậy? Người ở đâu? Không phải nói đã được đưa tới đây sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/son-than-cuoi-vo/chuong-5.html.]
"Hắn đã trốn thoát rồi à?"
"Không thể nào. Trong nước mà Trần Trường Dân đưa cho hắn uống có thuốc. Hắn vẫn không thể cử động được. Nhìn xung quanh xem, hắn không thể đi đâu cả."
Họ tản ra, nhìn xung quanh.
Tôi toát mồ hôi lạnh khi nghe tên Trần Trường Dân mà họ đang nói đến chính là bố tôi.
Tôi luôn nghĩ mình chóng mặt, choáng váng vì hai ngày qua chưa ăn gì. Hóa ra nước ông ấy đưa cho tôi uống đều có pha thêm nguyên liệu.
Bây giờ có vẻ như bố tôi có lẽ đã biết những người này làm gì.
“Lúc xưa người đẹp nhất làng là phụ nữ, sao năm nay lại khác thế?” Bọn họ đang nói chuyện với nhau.
“Nghe nói đàn ông thời nay đẹp hơn phụ nữ ngày xưa rất nhiều. Hơn nữa, những người đó bây giờ tiêu rất nhiều tiền, nam thì sao? Chỉ cần trả đủ tiền là được!”
“Điều này cũng đúng.”
“Tôi nói, những cái thôn trên núi này dễ bị lừa như vậy, thực sự nghĩ rằng có Sơn Thần à, chẳng phải ngoan ngoãn giao hàng cho chúng ta sao?”
“Không thể trách bọn họ, từ nhỏ đến lớn thờ phụng Sơn Thần đối với bọn mà nói đã là sự thật, một cú lừa quá chuẩn."
"Được rồi, đừng nói nữa nhanh chóng tìm kiếm. Đừng đợi cho đến khi gặp phải những điều kỳ lạ như trước đây.”
Bọn họ đột nhiên im lặng, đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm.
Tôi chợt hiểu ra - hóa ra chẳng có Sơn Thần nào cả, việc Sơn Thần lấy vợ chỉ là cái cớ.
Mục đích thực sự của bọn họ là lợi dụng Sơn Thần lấy vợ để liên kết với người ngoài thực hiện hành vi buôn người!
Tôi run lên vì giận dữ. Phong Lan vỗ nhẹ vào tay tôi, tôi chưa kịp bình tĩnh lại thì giọng nói trong trẻo của em gái Trần Linh đã vang lên ở bên ngoài.
"Anh ơi! Anh ở đâu? Bọn em ở đây!"
Cô gái này, tại sao thời điểm này lại đến?
Thật sự nguy hiểm!