SƠN THẦN CƯỚI VỢ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-03 09:41:09
Lượt xem: 234
3.
Thấy tôi đến, bà đồng mỉm cười hài lòng: “không hổ là anh em, trông như được tạc ra từ cùng một khuôn vậy. Cả hai đều xinh đẹp như nhau”
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Làm một người đàn ông, từ nhỏ đến lớn tôi ghét nghe nhất là người khác nói xinh đẹp.
Ánh mắt của bà đồng này và những lời bà ấy nói khiến tôi rất không vui.
Trưởng thôn đưa cho bố tôi một điếu thuốc, vẻ mặt tự hào: "Nhưng mà, hai anh em Trần Lăng là đẹp nhất thôn chúng ta! Nếu không thì sao có thể được chọn làm cô dâu. Đây đúng là đại phúc!"
Tôi thà không đẹp trai như vậy còn hơn. Tôi không muốn phước lành này!
Mắt mẹ tôi đỏ hoe và hình như bà đã khóc.
Bố tôi ôm mẹ tôi nói: “Trưởng thôn, tiên cô, thay con gái bằng một đứa con trai, đây là lần đầu tiên, thực sự sẽ ổn chứ?”
Bà đồng nói một cách bí ẩn: “Chúng ta phải thử một lần xem sao!”
"Có lẽ, sẽ có không chuyện gì ngoài ý muốn đâu?"
Lúc này tôi còn không biết, tôi người sắp kết minh hôn với Sơn Thần lại là người ngoài ý muốn.
Bà đồng quay người bước vào từ đường.
Trưởng thôn nói việc này là để gửi thông tin của tôi cho Sơn Thần để hắn xác nhận đối tượng minh hôn.
Tôi quỳ trong điện thờ, cảm thấy kinh hãi trước tấm bia tưởng niệm ảm đạm trước mặt.
Bà đồng hỏi bố mẹ tôi về ngày sinh tháng đẻ của tôi và bắt đầu màn trình diễn của mình.
Bà ta lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu, rung đùi đắc ý, một lúc sau trong điện có một cơn gió đen tối.
Niệm niệm, bà ấy cầm lấy gạo trên bàn ném một nắm xuống đất.
Trưởng thôn thắp hương xong liền ấn tôi xuống, quỳ lạy ba lần.
Đập đầu vào gạo, cảm giác thật chua chát và sảng khoái.
Không biết là do đói hay do tôi đã quỳ quá lâu mà đầu tôi bắt đầu choáng váng.
Trong lúc ngơ ngác, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai, nhẹ nhàng và dễ chịu không ngờ.
“Đừng sợ tôi.”
Như dòng suối róc rách, với cái mát lạnh của mùa hè.
Bà đồng mở mắt ra, giọng nói khàn khàn như lụa bị nứt: “Xong rồi, Sơn Thần đại nhân không có ý kiến gì.”
Sự tương phản giữa hai người khiến giọng nói của bà đồng vô cùng khó chịu.
Giọng nói vừa rồi là của Sơn Thần?
Không đúng, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là hắn thực sự đồng ý với điều này!
Không phải nói người lớn thời xưa là phong kiến nhất sao?
Tôi rất tức giận.
Sau khi rời khỏi từ đường, trưởng thôn tuyên bố tôi là đối tượng minh hôn của Sơn Thần.
Mọi người lập tức hoan hô.
Tôi nhìn tất cả bọn họ cười toe toét hài lòng, có cùng ý định trốn thoát như em tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/son-than-cuoi-vo/chuong-2.html.]
Người dân trong thôn này chắc điên rồi. Họ bắt đầu chuẩn bị cho tiệc cưới ngày mai và trở nên bận rộn.
Bà đồng nói với bố mẹ tôi: “Nếu không có chuyện gì xảy ra thì lễ vật hứa hôn của Sơn Thần đại nhân sẽ đến vào tối nay. Các người hãy nhớ để nhận lấy nhé.”
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng la hét của bố mẹ.
Liếc nhìn từ khe cửa, tôi thấy trong đại sảnh có vài hộp lớn đựng đồ trang sức đầy vàng bạc châu báu.
Còn có những biểu hiện tham lam, xảo quyệt và thỏa mãn tột độ của bố mẹ tôi.
Họ không thể không biết rằng cái giá của món quà đính hôn này chính là mạng sống của chính đứa con mình.
Nhưng họ vẫn có thể giao anh em tôi làm đối tượng cho cuộc minh hôn không rõ sống ch. ế. t.
Lúc này, tôi chợt cảm thấy khuôn mặt của bố mẹ tôi quá xa lạ, khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.
Ngày thứ hai, tôi mặc quần áo cưới và được nhét vào chiếc ghế kiệu lớn màu đỏ.
4.
Đi đầu trong đoàn rước dâu là trưởng thôn và bà đồng.
Theo sau họ là bà mối nổi tiếng trong thôn.
Bà ấy trang điểm kỳ lạ, cười toe toét, đi trên đường lúc lắc, có những tư thế kỳ lạ.
Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ hơn nữa là ban nhạc đang đi phía trước chiếc kiệu.
Tiếng nhạc vang lên thổn thức và thê lương, không giống như đưa cô dâu mà giống một đám tang hơn.
Khi còn nhỏ, tôi và em gái thường phàn nàn về ban nhạc tiễn cô dâu đi nhưng chúng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó, sẽ đến lượt tôi ngồi trên chiếc kiệu màu đỏ này.
Tôi vén rèm lên nhìn ra ngoài, tôi đã gần đến chân núi.
Trước khi tôi có thể nhìn kỹ hơn, mẹ tôi đã chú ý đến tôi.
"Ai bảo con di chuyển? Quay lại đi!" Bà ấy véo tôi thật mạnh và đẩy tôi trở lại trong kiệu.
Tôi đói bụng một ngày một đêm không thể ngồi yên, gục đầu xuống đột nhiên cảm thấy chóng mặt.
“Mẹ, mẹ đang làm con đau đấy!”
Giọng mẹ lạnh lùng truyền qua rèm cửa:
“Sau này đừng gọi ta là mẹ, ta gánh không nổi.”
Tôi im lặng, chậm rãi duỗi tay ra, chỉ thấy nó hơi mỉa mai.
"Sơn Thần lấy vợ, đây là lần đầu tiên lấy nam nhân, việc này có liên quan đến sự an toàn của thôn chúng ta, có được không?"
[Ngươi lo lắng cái gì, tiên cô ngày hôm qua đã hỏi quá, Sơn Thần đại nhân đồng ý rồi. Chúng ta chỉ cần tuân theo các quy tắc, cứ làm đi.]
[Thật đáng tiếc. Trần Lăng vẫn còn là sinh viên đại học ở thôn chúng ta. Nếu cậu ấy học hành chăm chỉ…]
[Này, có trách thì đó là số phận của cậu ấy, ai bảo là con trai mà lớn lên đẹp trai như vậy?]
[Nói cho cùng thì em gái hắn rốt cuộc vẫn không hiểu chuyện, nếu cô ấy không trốn thoát thì Trần Lăng sẽ như vậy sao?]
Mọi người đi theo kiệu lớn tiếng nói, không sợ bị người nghe thấy.
Tôi từ từ nâng khóe môi lên. Nhưng điều họ không biết là em gái tôi có thể trốn thoát vì tôi đã để em ấy đi.
Nếu em tôi không trốn thoát, làm sao tôi có thể cưới Sơn Thần và tìm ra sự thật đằng sau cuộc minh hôn này?