Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 28: Bà Hạng Và Chuông Đồng
Cập nhật lúc: 2024-11-28 22:00:25
Lượt xem: 0
Tiếng chuông vang lên khiến radar của tôi được kích hoạt hoàn toàn, tôi c.h.ế.t cứng tại chỗ, không dám cử động.
Tôi đứng đó ôm chiếc túi, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. Rõ ràng có người ở trong những tòa nhà thấp đó, nhưng vẫn chưa đến chín giờ, trong ngõ cũng không có một bóng người qua lại.
Cách đó không xa, có thể nhìn thấy những ánh đèn trên tòa nhà thấp, nhưng khoảng sân trước tòa nhà thấp lại yên tĩnh và bất động.
"Đing linh... đing ling..."
Xung quanh chỉ có tiếng chuông vang lên, các lỗ chân lông trên cơ thể tôi đều mở ra.
Tiếng chuông ngày càng to hơn và dữ dội hơn, nếu thực sự có thứ gì đó xung quanh tôi, tôi nghĩ nó đang tiến lại gần hơn.
Tôi thận trọng quan sát xung quanh, thậm chí còn cân nhắc xem liệu mình có nên đi học một chút thuật phòng thân hay không.
Tôi bị phân tâm trong 0,01 giây và một bóng đen đột nhiên vụt qua tôi, tôi cảm thấy dưới chân mình chạm vào thứ gì đó giống như lông thú.
Cái bóng đen đó không lớn lắm nhưng nó di chuyển nhanh đến mức tôi không thể nhìn thấy nó là gì.
Tiếng chuông dồn dập như tiếng trống khiến da đầu tôi râm ran như sắp bắt đầu một buổi biểu diễn.
Một bàn tay đặt lên vai tôi, không chút hơi ấm.
Tôi lập tức ném chiếc túi trên tay ra và nhảy dựng lên khỏi chỗ. Chiếc túi rơi xuống đất, một chiếc chai thủy tinh vỡ tan một tiếng "bụp".
"Cửa không khóa, cô đứng ở cửa làm cái gì, còn giật mình như vậy." Phía sau vang lên một giọng phụ nữ thành thục, tôi yếu ớt quay đầu lại thì nhận ra người đang đứng đó chính là bà Hạng.
Tiếng chuông trong túi đã ngừng. Nó không nghĩ là bà Hạng có vấn đề gì.
Tôi hít một hơi thật sâu, lúng túng nói: "Không có... không có... con hẻm này quá yên tĩnh, chắc là tôi căng thẳng đến mức bị ảo giác thính giác."
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
"Yên tĩnh?" Bà Hạng buồn cười nhìn tôi, sau đó đưa tay đẩy cánh cửa sơn đỏ bên cạnh.
Tôi cảm thấy cánh cửa này có chút quen quen nên vội vàng nhìn xung quanh, rồi nhận ra mình đã đứng trước cửa sân nhà bà ấy rồi! Dưới căn nhà thấp cách đó không xa, có một nhóm người đang chơi bài poker, chơi mạt chược, còn có tiếng trẻ con chạy tới chạy lui.
Nhiều âm thanh lập tức lọt vào tai tôi, ồn ào đến mức phát ra âm thanh "ù ù" trong tai tôi.
"Lúc tôi đi từ xa tới, thấy cô đang đứng ngơ ngác ở đây, có chuyện gì xảy ra à?" Bà Hạng đứng trong sân hỏi tôi.
Tôi có cảm giác như bà ấy đang đứng đó, cách rất gần nhưng lại rất xa tôi. Cả sân quay cuồng, tôi cảm thấy có chút buồn nôn.
"Không có..." Tôi trả lời với giọng nhỏ đến mức chính tôi cũng khó nghe được.
Chống đỡ cửa, tôi nhặt túi lên, chậm rãi bước vào sân, bà Hạng đưa cho tôi hai chiếc chìa khóa rồi nói: "Chiếc bạc là cho ngoài sân, chiếc màu đồng là cho phòng, nhớ giữ kỹ, phòng cô chỉ có chìa khóa này, nếu làm mất thì không có nơi nào lấy được."
Tôi cầm chìa khóa quay về phòng, thực sự không nghe thấy bà ấy nói gì. Sau khi vào cửa, tôi ném đồ đạc xuống đất, chạy vào phòng tắm, nằm dựa vào bồn cầu nôn mửa như điên. Đừng nói bữa tối hôm nay, chắc mấy ngày nay đã không còn gì, tôi nôn mửa đến choáng váng, cả người không còn chút sức lực nào.
Cửa phòng để mở, một lúc sau, bà Hạng mang theo một chén sứ trắng bước vào.
Bà ấy bước đến gần tôi và nói: "Đây là trà hoa đào pha bằng nước giếng, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn."
Tôi nôn nhiều đến mức mất khả năng suy nghĩ, thậm chí không thể nói lời cảm ơn, tôi cầm chén sứ một cách yếu ớt, uống hai ngụm.
Chén trà màu trắng, trên thành có những sợi chỉ tròn, màu hồng nhạt, có vài bông hoa đào nổi trên mặt nước. Trà nhìn rõ ràng như đang bốc khói nhưng khi uống vào có cảm giác ấm áp, lại không hề bị bỏng miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/soi-to-hong-dat-quy/chuong-28-ba-hang-va-chuong-dong.html.]
Sau khi uống vài ngụm, tôi cảm thấy dễ chịu hơn và đầu không còn choáng váng nữa.
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, nói với bà Hạng: "Cảm ơn bà."
Bà chỉ liếc nhìn tôi, cầm lấy chén trà và quay người rời đi. Khi đi đến cửa, bà ấy nói mà không quay đầu lại: "Chỉ cần cô sống ở đây, thì chính là người của tôi. Cô yên tâm, về sau sẽ không có ai dám lỗ mãng với cô nữa."
"A?" Không chờ tôi hỏi gì thì bà ấy đã đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Tôi bám vào tường trở lại phòng ngủ, vừa vặn nghe thấy tiếng bà Hạng đi về phòng đóng cửa lại.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, tựa đầu vào lưng ghế và nhìn lên trần nhà, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy.
Sau khi nghe thấy tiếng chuông trong một con hẻm yên tĩnh, rồi nhìn thấy một bóng người màu đen thoáng qua, toàn bộ bố cục của hoàn cảnh đã trở nên không đúng.
Rõ ràng tôi vẫn còn cách sân một khoảng, nhưng sau khi bà Hạng xuất hiện, tôi đã đứng ở cửa sân.
Nhớ lại lời người phụ nữ nói lúc chiều, mọi người ở đây đều cảm thấy bà Hạng có điều gì đó không ổn. Nhưng vừa rồi tôi cảm thấy như bà ấy đã cứu tôi.
Nếu đúng như vậy thì có điều gì đó đang không ổn.
Tôi không thể không đưa tay sờ vào túi. Cái chuông đồng trong túi được Mẫn Duyệt Linh đưa cho tôi. Cô ấy nói rằng tôi có duyên với cái chuông này và nó đã nhận tôi làm chủ nhân của nó.
Nhưng cô ấy cũng nói, cái chuông đồng là một tà vật.
Nghĩ thế nào tôi cũng cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay là do cái chuông đồng giở trò quỷ, rốt cuộc là tốt hay xấu đối với tôi? May mắn, tôi dám đối mặt trực tiếp với những yêu ma quỷ quái đó vì có một "thần khí" bảo vệ như vậy. Bây giờ có vẻ như tôi quá dễ bị lừa.
Tôi thở dài yếu ớt, hơi cử động cơ thể để tìm một vị trí thoải mái hơn. Một lọ mỹ phẩm bị vỡ trong túi xách trước cửa, mùi thơm thoang thoảng không ngừng bay tới.
"Keng."
Có thứ gì đó rơi phịch xuống đất. Khi tôi quay lại, tôi nhận ra đó chính là chiếc chìa khóa mà bà Hạng vừa đưa cho tôi.
Bà ấy nói cái gì ấy nhỉ? Tôi gần như đã quên mất nó. Bây giờ tôi cảm thấy như mình có thể thở được, lúc tôi muốn nôn mửa thì cảm giác cả người như đang ở quỷ môn quan rồi.
Chìa khóa bạc là kiểu dáng cổ điển thường thấy trong các bộ phim về Trung Hoa Dân Quốc. Nó có tay cầm tròn và cán dài không phải là hiếm nhưng ngày nay loại chìa khóa này hiếm khi được sử dụng.
Tứ hợp viện này là một ngôi nhà cổ, có loại chìa khóa của cửa phòng này cũng không ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Cái chìa khóa còn lại có màu đồng, có kết cấu tương tự chuông đồng. Mặt trước của chìa khóa được khắc hình bông hoa rất đẹp trông giống như hoa tường vi. Toàn bộ đường chạm khắc rất phức tạp. Ngay cả chiếc móc chìa khóa có hai chiếc chìa khóa cũng theo kiểu vòng vàng đôi, tôi đã nghiên cứu rất lâu mà vẫn chưa tìm ra cách tháo chìa khóa ra.
Nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, tôi lê thân hình không nghe theo sai khiến của mình ra cửa, thu dọn đồ đạc.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, tôi ngã xuống giường và bất tỉnh nhân sự.
Tôi luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn mình trong bóng tối. Tôi cố gắng cử động mí mắt nhưng không thể mở được.
Sau đó, hai vật giống như ma trơi xuất hiện trong mắt tôi, phiêu diêu đung đưa. Tôi muốn nhìn rõ đó là gì thì bên tai tôi nghe thấy một tiếng "lộc cộc lộc cộc" như thể có một con dã thú nào đó đang qua lại.