Soi Gương Không Bóng - 5
Cập nhật lúc: 2024-06-01 21:59:38
Lượt xem: 217
Không ai hiểu gì cả, mà Hoài cũng đã nhặt mảnh gương rồi cầm theo cái xẻng đi ra ngoài sân. Mọi việc cũng xem như suôn sẻ, Hoài ở lại phụ giúp đến tận tối mới biết là đã muộn nên muốn về nhà. Không ngờ con trai ông Bân lại năn nỉ Hoài ở lại trông giúp vì anh ta còn mấy mẻ lưới giăng ngoài sông chưa lấy. Cả gia tài đều là mấy mẻ lưới đó, người c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, người sống vẫn cần phải sống tiếp chứ. Hoài bất đắc dĩ không thể từ chối được, anh nán lại mà lòng như lửa đốt. Trời đã tối rồi, anh lo một mình Nhàn không thể giữ nổi Sương.
Quả đúng như thế, chỉ vừa chập tối hai mẹ con ăn cơm xong như mọi khi rồi lên giường ngủ. Nhàn không dám tắt đèn, cô để một ngọn đèn dầu lớn trên bàn rồi cùng Sương lên giường. Đêm nay đột nhiên gió lớn, cánh cửa bằng gỗ lỏng lẻo nằm trên bậu cửa chừng như không chịu nổi cơn gió lớn lùa thẳng nào nó mà lung lay kêu lên cọt kẹt.
Nhàn trăn trở một lát rồi quyết định xuống giường cột cánh cửa lại. Vừa mới cột xong cửa, Nhàn quay trở lại giường thì thấy bóng của hai đứa trẻ chạy phớt qua cô. Sao lại có người lạ trong nhà chứ, Nhàn quay đầu nhìn về cánh cửa thì không thấy gì nữa, cánh cửa vẫn còn nằm im đó. Những tưởng là có trộm, Nhàn vội mở cửa ra ngoài thì thấy hai cái bóng trắng đó đang chạy về phía bờ ao. Cô quay lại nhìn cánh cửa bằng gỗ tuy lỏng lẻo nhưng không đến nỗi thủng lỗ to thế, có thể chạy qua lọt.
Lúc này Nhàn đã nhớ ra, cô hốt hoảng chạy trở vào nhà thì thấy màn giường đã mở toang. Dép Sương còn dó nhưng người không thấy đâu cả. Nhàn lại chạy ra sân, lúc này cô nhìn thấy bóng Sương đang lững thững đi về phía bờ ao nơi hai cái bóng kia. Vừa tới bờ ao, Sương đã nhảy xuống cái tõm..
Tiếng hét của Nhàn có thể lớn đến cả thôn đều nghe. Hoài là người chạy về sớm nhất, nhìn thấy Nhàn bò trên bờ, anh đã biết có chuyện gì xảy ra. Không đợi Nhàn nói gì, anh đã nhảy luôn xuống nước. Kì quái, ao này của anh vốn dĩ không sâu và cũng rất sạch sẽ nhưng sao bây giờ lại tựa như sâu không thấy đáy và bám đầy rong rêu thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/soi-guong-khong-bong/5.html.]
Hoài vật vã ngụp lặn dưới nước, vén đám rong rêu để tìm Sương nhưng không tìm thấy. Mọi người trên bờ thấy mãi mà cha con Hoài vẫn chưa lên bờ nên không khỏi sốt ruột mà cũng nhảy xuống phụ tìm. Nhưng cái mà bọn họ nhìn thấy chỉ là một hồ nước cạn chỉ vừa qua đầu và không một sợi rêu nào. Bọn họ ai nấy đều lặn giỏi, tuy rằng hiện tại trăng vẫn chưa lên nhưng dưới nước rất sáng. Bọn họ chia nhau lặn tìm khắp nơi, tìm một lát thì đã vớt được Sương lên nhưng Hoài lại đâu không thấy.
Sương được vớt lên trong tình trạng tắt thở, nhưng chú vớt nó lên liên tục ấn bụng lại không trào ra một giọt nước nào cả. Nhàn khóc đến lạc cả giọng nhìn con gái đã tắt thở và chồng đâu không tìm thấy. Thầy Trần nghe thấy ồn ào lớn bên này cũng qua xem, thấy ông tới, mọi người đều né ra cho ông đến gần.
Ngay lúc này đây, không ai biết bà Lý đang ngồi trước ngọn đèn dầu hiu hắt đang lật một quyển sổ cũ kĩ xem.
Bước chân thầy Trần vừa chạm tới bên cạnh, Sương đột nhiên mở mắt. Người xung quanh ai nấy hét lên kinh hãi, ngay cả Nhàn cũng vội bò lùi về sau. Thầy Trần trống chỗ ngồi xuống, ông đưa bàn tay lên vuốt mặt Sương, sau đó có chút kích động nói:
-Nó là người sống! Có điều, nó đã là người từng c.h.ế.t một lần rồi. Và bây giờ nó có khả năng đi lại giữa hai thế giới.