Soi Gương Không Bóng - 3
Cập nhật lúc: 2024-06-01 21:58:52
Lượt xem: 224
Nghe bà Lý lẩm bẩm, những người xung quanh kéo tới hỏi bà:
-Bà Lý, bà nói gì thế. Bà nói ai trở lại?
Bà Lý không trả lời, lúc này trông bà tựa như bị trời tròng, đôi mắt sâu hòm kia đang chăm chú dõi theo Sương khuất bóng. Hoài và Nhàn đuổi không kịp Sương, đôi chân nhỏ kia vậy mà lại nhanh không ngờ. Lúc hai người vừa bước chân đến bậu cửa đã nghe tiếng đổ vỡ. Sương ở bên trong đã đập nát chiếc gương soi treo trên vách nhà, những mảnh vỡ gương nằm vươn vãi dưới đất.
Sương ngồi bệch bên cạnh đống gương vỡ, hai tay đứt và m.á.u đang nhỏ xuống các mảnh vỡ. Nhàn sốt ruột ngồi xuống, cô xé mảnh áo để băng bó cho Sương thì phát hiện m.á.u của Sương đang bị mảnh vỡ gương hút vào trong.
-Chuyện gì thế?
Nhàn rung rẩy lẩm bẩm, Hoài nãy giờ đang đứng quan sát xung quanh bây giờ cũng ngồi xuống xem vợ con. Ngay lúc này Nhàn chưa hết bàng hoàng thì Sương đột nhiên sặc sụa giống như bị ai đó dìm xuống nước. Hoài đưa tay chưa kịp vỗ lưng Sương thì hai mắt nó đã trợn lên trắng dã, sau đó da thịt nhanh chóng phình trương rồi thối rữa hệt như một người c.h.ế.t đuối.
-Chuyện này thế này? Sưong ơi Sương...
Nhàn vừa khóc to vừa ôm lấy Sương lay lay. Làm sao một người đang sống sờ sờ ở trên bờ lại bị c.h.ế.t đuối được chứ. Nhất định là Sương đã bị thứ gì đó ám rồi!
Một lúc sau, Sương ho khan mấy tiếng rồi tỉnh lại. Mặt mày da dẻ đều trở lại bình thường như lúc đầu không có một dấu vết nào, và Sương dường như cũng không còn nhớ gì về chuyện đó. Đến bây giờ mọi người mới chậm rì rì kéo đến, bọn họ không thể dửng dưng không quan tâm xóm làng, nhưng cũng không có ai dám tham gia vào mấy loại chuyện ma quái kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/soi-guong-khong-bong/3.html.]
Bọn họ dừng lại trước cửa rồi dạt ra nhường lối cho bà Lý chống gậy đi vào. Một nhà ba người giờ đang ngồi bệch dưới đất, trông ai nấy đều mệt mỏi như vừa trãi qua một chuyện khủng khiếp lắm. Sương nằm trong lòng Nhàn, vẻ mặt ngây thơ của một cô bé mười tuổi chạm vào mắt bà Lý.
-Nào, dậy với bà!
Bà Lý đưa tay đỡ Sương, nó ngoan ngoãn đưa tay nắm lấy tay bà. Ngay lúc Sương vừa đứng dậy thì Hoài với tay kéo Sương lại. Sương khựng lại, nó chớp mắt bất ngờ, bà Lý nhìn thẳng vào mắt Sương rồi thả tay. Sương lại ngồi phịch xuống đất, đột nhiên nó cảm thấy bản thân dường như vừa bị bỏ rơi, thất vọng và sợ hãi.
Bà Lý còn sợ hãi hơn cả Sương, bà chắc chắn không nhìn nhầm. Trong khoé mắt trái của Sương có một mảnh gương nhỏ. Mảnh gương ấy sâu hun hút, giống như có thể kéo người đối diện vào một nơi cực kỳ tăm tối u ám bất cứ lúc nào.
-Muộn rồi, muộn rồi. Không thể cứu được nữa!
Bà Lý chống gậy trúc đi ra ngoài, tiếng gậy trúc chống xuống đất lại bị thái độ của bà làm cho giống như gậy trúc đang chống thẳng vào lòng những người có mặt tại đây. Hoài nhìn theo bước chân kì lạ của bà Lý rồi nhìn lại Sương với vẻ mặt đầy tuyệt vọng kia. Anh đứng phắt dậy, chạy theo gọi bà:
-Bà nói vậy là có ý gì. Con gái tôi sao lại không thể cứu được nữa?
Bà Lý vẫn đang chống gậy cộc cộc bước đi, bước chân tựa như càng nhanh hơn. Hoài đuổi theo cản trước mặt bà:
-Bà nói đi chứ?