SIÊU THÍCH ANH - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:31:20
Lượt xem: 108
Tám giờ tối, đúng vào thời gian Thư Dã đã livestream ngày hôm qua, Lộ Di đăng một đoạn video lên Weibo.
Để quay video này, Lộ Di vốn định gội đầu, tắm rửa và thay quần áo, trông chỉnh tề một chút, nhưng Yến Huyên Hoà lại kiên quyết không cho cô xuống giường. Hai người tranh cãi không ít, cuối cùng bác sĩ phải ra mặt, nói rằng tuy Lộ Di không bị thương vào nội tạng, nhưng việc cô tỉnh lại nhanh như vậy đã là may mắn trong cái rủi, tốt nhất không nên cử động lung tung, tránh làm ảnh hưởng đến vết thương, không có lợi cho việc hồi phục.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Lộ Di cũng không thể chịu nổi việc lên hình với bộ dạng đầu tóc bù xù, lôi thôi luộm thuộm, vì vậy cô trông có vẻ uể oải, khuôn mặt đầy vẻ không vui.
Yến Huyên Hoà hiểu tâm lý của cô, nghĩ rằng nếu đổi lại là mình nằm trên giường bệnh mấy ngày không được tắm gội, tóc còn dính cả cỏ từ trên núi thì chắc chắn sẽ phát điên lên. Cuối cùng, anh tử tế đề nghị giúp Lộ Di lau người.
Nghe lời đề nghị đó, mặt Lộ Di đỏ bừng, ôm chặt lấy quần áo, kiên quyết không chịu. Tuy nhiên, Yến Huyên Hoà tính toán rằng Lộ Di không chịu quay video với bộ dạng như vậy, bây giờ không đồng ý, lát nữa chẳng phải vẫn phải nhờ đến anh sao? Thế là anh ngồi khoan thai bên cạnh uống trà và chơi điện thoại.
Chẳng mấy chốc mà buổi chiều đã trôi qua, nếu không quay ngay thì sẽ không kịp nữa. Cuối cùng, Lộ Di chỉ còn cách bất lực cầu xin anh giúp mình lau người.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Yến Huyên Hoà đắc ý trong lòng, đuổi Mạnh Vũ Đàm ra ngoài, rồi quay lại với vẻ mặt đắc thắng, vừa huýt sáo vừa vào nhà vệ sinh mang ra một chậu nước nóng, trên vai còn vắt một chiếc khăn, trông chẳng khác gì một thợ cọ lưng ở nhà tắm công cộng.
Nhìn thấy cảnh đó, mặt Lộ Di càng đỏ hơn, lan cả xuống cổ, cô ôm mặt nằm im trên giường giả vờ chết, để mặc Yến Huyên Hoà cởi từng chiếc cúc áo của mình, cả người cứng đờ không dám động đậy, nằm thẳng đơ trên giường như bị ai đó điểm huyệt.
Mạnh Vũ Đàm không hiểu, chỉ lau người thôi mà, sao lâu vậy, giám đốc của họ cũng có bao nhiêu thịt đâu, cần gì phải lâu thế?
Khi cuối cùng anh ta được phép vào phòng bệnh, mặt Lộ Di vẫn ửng đỏ, trong mắt còn lấp lánh nước, trông đẹp đến lạ thường, chỉ là ánh mắt cô luôn lảng tránh Yến Huyên Hoà.
Mạnh Vũ Đàm còn nhận ra tóc của Lộ Di đã trở nên khô ráo và bồng bềnh, rõ ràng Yến Huyên Hoà không chỉ giúp cô lau người, mà còn gội đầu cho cô.
Chẳng phải trước đó họ đã nói sẽ không gội đầu sao, chẳng lẽ lau xong rồi thấy không chịu nổi nên lại gội luôn? Mạnh Vũ Đàm không biết giám đốc của anh ta đã trải qua những gì trong một tiếng đồng hồ đó, chỉ cảm thấy Yến Huyên Hoà không chỉ là một đại minh tinh đức độ, mà còn là một Lôi Phong* sống, vì vậy trong lòng anh âm thầm giơ ngón cái khen ngợi.
* Lôi Phong: một nhân vật được nhà nước Trung Quốc coi là biểu tượng của lòng vị tha, giúp đỡ mọi người.
Tất nhiên, nếu những suy nghĩ này mà để Lộ Di biết được, có lẽ ngay giây tiếp theo anh sẽ nhận được thư sa thải từ phòng nhân sự.
Sau khi lau người cho Lộ Di, tâm trạng Yến Huyên Hoà rất vui vẻ, anh đảm nhiệm luôn vai trò "chân máy quay người" giúp cô quay video, quay xong lại chủ động gửi cho Khương Nguyên để cô sắp xếp nhân viên chỉnh sửa.
Khương Nguyên làm việc rất hiệu quả, chẳng mấy chốc đã gửi lại bản đã chỉnh sửa xong vào điện thoại của Lộ Di. Ba người trong phòng bệnh tụm lại quanh màn hình điện thoại của Lộ Di xem hết video, thấy không có vấn đề gì, Lộ Di liền canh đúng giờ, đến tám giờ tối, lập tức đăng video lên Weibo.
Bên kia, Thư Dã vốn nghĩ rằng dù Lộ Di không c.h.ế.t thì cũng mất nửa cái mạng, một thời gian nữa cũng không thể tỉnh lại được, cô ta đang thảnh thơi ngồi trên ghế sofa đọc tin nhắn riêng của fan gửi đến.
Sau sự kiện vừa rồi, cô ta lại tăng thêm không ít người theo dõi, giờ đây đã có hơn mười vạn. Họ đều phẫn nộ thay cô ta, ra sức thể hiện sự cảm thông và quan tâm.
Thư Dã đang đắc ý thì người bí ẩn đã liên hệ với cô ta hôm qua đột nhiên gửi cho cô ta một liên kết Weibo. Thư Dã lập tức nhấp vào liên kết, nụ cười trên mặt vụt tắt.
Lộ Di làm sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy, hơn nữa lại im hơi lặng tiếng quay một video như thế, không có chút dấu hiệu nào mà đột ngột đăng lên.
Cô ta cau mày nhấp vào video, khuôn mặt Lộ Di liền xuất hiện ngay trước mắt.
Lộ Di vẫn mặc áo bệnh nhân của bệnh viện, trên làn da lộ ra có nhiều vết xước nhỏ, sắc mặt nhợt nhạt, tinh thần có vẻ vẫn ổn.
Chỉ thấy cô vẫy tay, chào trước ống kính:
“Xin chào mọi người, tôi là Lộ Di, về việc gần đây có nhiều tranh cãi rằng tôi đạo nhái thiết kế của trợ lý thiết kế dưới quyền mình, tôi sẽ có lời phản hồi như sau.”
“Là một nhà thiết kế, đối với những thiết kế mà tôi hài lòng nhưng không thể đưa ra thị trường, tôi sẽ chọn lọc ra, biến nó thành sản phẩm hoàn chỉnh và để ở nhà sưu tầm, thỉnh thoảng cũng mang ra đeo. Chỉ là tôi không ngờ, tác phẩm ngẫu hứng mấy năm trước lại được nhiều người, bao gồm cả cô Thư Dã chú ý đến như vậy. Biết thế thì Sơn Xuyên nên được tung ra thị trường làm sản phẩm, biết đâu có thể cháy hàng.”
Nói đến đây, Lộ Di cười nhẹ một cái, tiếp tục:
“Sự việc xảy ra, tôi đã ngay lập tức nhờ người giúp việc ở nhà dọn dẹp lại những cuốn sổ phác thảo trong phòng làm việc, muốn dùng nó để chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng thật đáng tiếc, rất nhiều bản thiết kế, bao gồm cả chiếc vòng cổ, đã không cánh mà bay.”
“Tôi nghĩ, giờ phút này mọi người chắc hẳn rất tức giận, nghĩ rằng tôi nhất định không đưa ra được bản gốc, chỉ đang giả vờ nói rằng bản vẽ đã mất, định dùng cách này để chối tội đến cùng.”
Lộ Di nhún vai, cười bất lực, tiếp tục nói:
“Bản gốc thì đúng là không còn nữa, nhưng may thay tôi vẫn còn một vài tài liệu, có thể miễn cưỡng dùng để chứng minh bản thân.”
Ngay sau đó, màn hình chuyển cảnh, trên màn hình nhanh chóng lướt qua vài tài liệu, đó là các bản scan của các thủ tục đăng ký xin cấp bằng sáng chế thiết kế ngoại quan.
Cuối cùng, màn hình hiển thị tài liệu thứ năm và dừng lại, trên tài liệu hiện rõ dòng chữ "Giấy chứng nhận Bằng sáng chế Thiết kế Ngoại quan," kèm theo sáu hình ảnh các mặt của chiếc vòng cổ mà Lộ Di đã đeo hôm đó.
Hình ảnh tài liệu này dừng lại vài giây, sau đó quay trở lại khuôn mặt của Lộ Di. Cô hơi nghiêng đầu, làm ra vẻ nghi hoặc và nói:
“Mọi người có thể thấy, thời gian nộp đơn đăng ký bằng sáng chế của tôi là ba năm trước, khi đó tôi đang học thạc sĩ tại RCA, còn cô Thư Dã lúc đó đáng lẽ vẫn đang học đại học trong nước. Chúng tôi, theo lý mà nói, không có bất kỳ liên hệ nào. Nếu cô Thư Dã cho rằng tôi đã sao chép thiết kế của cô, tôi mong rằng cô có thể cung cấp bằng chứng rõ ràng và chính xác hơn, chứng minh rằng ‘thiết kế của cô’ có trước thời điểm bằng sáng chế của tôi được xác nhận.”
“Thật ra, khi nhìn thấy bản thiết kế lan truyền trên mạng, tôi đã rất ngạc nhiên, cũng rất sốc. Vì vậy, tôi cũng hy vọng cô Thư Dã có thể đưa ra lời giải thích hợp lý cho tôi. Cuối cùng, xin cảm ơn mọi người đã quan tâm đến vụ việc này và mong rằng mọi người tiếp tục theo dõi. Một lần nữa, xin cảm ơn.”
Video kết thúc ở đây. Khi màn hình tối lại, khuôn mặt của Lộ Di biến mất, và khuôn mặt dữ tợn của Thư Dã hiện lên trên màn hình đen.
Cô ta siết chặt điện thoại trong tay, lực mạnh đến mức tưởng chừng như sắp bóp vỡ nó.
Sao có thể chứ!
Rõ ràng Lộ Di vẫn còn nằm trong bệnh viện, sao cô ta có thể tỉnh lại nhanh như vậy, còn tìm được bằng chứng để phản công?
Nhưng dù sao đi nữa, Thư Dã cũng quyết không dễ dàng từ bỏ, huống hồ anh ta đã không còn đường lui.
Thực ra, từ khi Lộ Di đi tới Marseille để quay chương trình tạp kỹ, Tạ Hoài Xuyên đã từng dẫn Thư Dã đến nhà của hai người. Cô ta nhân lúc Tạ Hoài Xuyên đang tắm, lén lút vào phòng làm việc của Lộ Di và phát hiện có một chiếc tủ chuyên để lưu trữ các bản thảo của cô tích lũy qua nhiều năm. Số lượng bản thảo quá nhiều, đến nỗi dù đã nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Thư Dã vẫn chưa kịp xem hết tất cả bản thảo.
Ngày đó, trên núi, khi nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ Lộ Di, Thư Dã cảm thấy nó vô cùng quen thuộc. Sau khi suy nghĩ kỹ lại, cô ta mới nhớ ra mình đã từng nhìn thấy bản thiết kế của chiếc vòng đó trong phòng làm việc của Lộ Di!
Sau đó, khi Lộ Di và Tạ Hoài Xuyên cùng ngã xuống núi, đội cứu hộ đã tìm thấy hai người. Thư Dã từ xa nhìn thấy họ nằm trên cáng, m.á.u nhuộm đỏ cả quần áo, còn nghe loáng thoáng thấy nhân viên y tế tại hiện trường nói rằng họ đã đập đầu xuống đất, không biết liệu có thể tỉnh lại được không.
Trong lòng Thư Dã vô cùng vui mừng, cô ta chắc chắn rằng Lộ Di đã bị thương nặng, nên quyết định nhân cơ hội này tiếp tục tấn công, thừa lúc cô bị thương nặng và hôn mê mà giáng thêm một đòn mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sieu-thich-anh/chuong-29.html.]
Trong lúc hỗn loạn, không ai biết rằng Thư Dã đã lén lút quay trở lại khách sạn, dùng thẻ phòng của Tạ Hoài Xuyên để mở cửa, rồi lục lọi hành lý của anh ta và tìm thấy chìa khóa nhà. Sau đó, cô ta quay trở lại hiện trường, giả vờ lo lắng và đau buồn, hoàn toàn giấu mình trong đám đông.
Sau đó, cô ta cùng mọi người trở về, cố tình tính toán thời gian để tránh gặp người giúp việc, lén lút đột nhập vào ngôi nhà mà Tạ Hoài Xuyên và Lộ Di từng sống chung, rồi vào phòng làm việc của Lộ Di để tìm bản thiết kế của chiếc vòng cổ.
Thư Dã biết Lộ Di thường mang các thiết kế cá nhân của mình đến cho các thợ thủ công trong nhà máy làm mẫu. Do đó, để cẩn thận hơn, sau khi tìm được bản thiết kế, cô ta còn quay lại công ty một lần nữa. Quả nhiên, trong phòng làm việc của Lộ Di, cô ta đã tìm thấy bảng tiêu chuẩn dùng để làm mẫu cho nhà máy.
Với hai thứ này trong tay, cô ta có thể dễ dàng tuyên bố rằng chiếc vòng cổ là thiết kế gốc của mình, còn Lộ Di thực chất là người cướp lấy thiết kế của cô ta, chỉnh sửa một chút rồi làm như đó là thiết kế nguyên bản của cô ta.
Đến lúc đó, Lộ Di sẽ không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh, dù có thiên tài đến mấy cũng không thể xoay chuyển tình thế.
Huống chi, cô đã ngã từ độ cao như vậy, liệu có thể tỉnh lại được hay không vẫn còn là một dấu hỏi.
Thư Dã tính toán rất kỹ, và hiện tại cô ta đã có không ít người hâm mộ. Trong số đó, có vài người xem cô ta như thần tượng tuyệt đối, hoàn toàn nghe lời và tôn sùng cô ta.
Thế là, cô ta cẩn thận lên kế hoạch cho một buổi phát sóng trực tiếp, đặt bản thiết kế của Lộ Di giữa những bản thảo của mình. Khi fan hâm mộ hỏi đến, cô ta giả vờ tiết lộ rằng đó chỉ là những bản thảo mình vẽ chơi hàng ngày.
Sau khi phát sóng xong, cô ta lại khéo léo ám chỉ với fan trung thành của mình rằng tổng giám đốc thiết kế của công ty đã bắt nạt cô ta, một người mới, và lấy thiết kế của cô để làm thành thiết kế của riêng mình.
Những người hâm mộ luôn xem Thư Dã như ánh sáng của cuộc đời, tất nhiên cảm thấy bất bình thay cho cô ta. Họ nhanh chóng tổng hợp ra một tập hợp những bằng chứng “sao chép” để bảo vệ thần tượng của mình.
Thư Dã nhìn thấy mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của mình, trong lòng vô cùng đắc ý.
Tuy nhiên, sức mạnh của fan hâm mộ có hạn, vì vậy câu chuyện chỉ lan truyền trong một phạm vi nhất định. Khi Thư Dã bắt đầu lo lắng, một người bí ẩn đã bất ngờ liên lạc với anh ta, khẳng định rằng có thể giúp cô ta mở rộng tầm ảnh hưởng của sự việc.
Thư Dã không phải kẻ ngốc, cô ta biết không có bữa ăn nào miễn phí. Nhưng người bí ẩn đó liên tục nhấn mạnh rằng không có bất kỳ điều kiện nào, chỉ đơn giản là không thể chịu đựng được việc sao chép và muốn giúp đỡ. Nhìn thấy thái độ chân thành của đối phương, Thư Dã cảm thấy dù sao mình cũng không mất mát gì, nên đã đồng ý hợp tác cùng người đó.
Người bí ẩn đó không biết đã dùng thủ đoạn gì, nhưng câu chuyện thực sự lan rộng, thậm chí còn lọt vào danh sách tìm kiếm nóng. Nhiều tài khoản tiếp thị có hàng triệu fan hâm mộ bắt đầu chú ý đến sự việc và tích cực chia sẻ lại. Tâm trạng của cộng đồng mạng cũng nhanh chóng bị khuấy động. Không lâu sau, trang Weibo của Lộ Di đã bị tấn công, ngập tràn những lời chửi bới và bình luận ác ý.
Thư Dã thức trắng cả đêm, nhìn dòng dư luận trên Weibo dần nghiêng hẳn về một phía. Danh tiếng và sự yêu mến mà Lộ Di tích lũy từ chương trình trước đây đã bị phá hủy hoàn toàn bởi sự thao túng của đội ngũ thủy quân. Những ý kiến lý trí cũng bị nhấn chìm trong làn sóng chỉ trích không ngừng, sự im lặng dần lan rộng, khiến Lộ Di gần như trở thành nỗi nhục của giới thiết kế, bị tất cả mọi người phỉ báng. Trong lòng Thư Dã vừa sảng khoái lại vừa hả hê.
Dù tuổi đời còn trẻ, Lộ Di đã sớm đứng vững trong giới thiết kế trong nước. Sau khi chương trình "Thực Phẩm Phương Đông" phát sóng, cô càng nổi tiếng trong cộng đồng đại chúng, thu về vô số sự yêu mến từ khán giả.
Tuy nhiên, giới thiết kế vốn dĩ rất lý tưởng, nhưng cũng vô cùng thực tế. Bất kể tài năng có dồi dào hay tương lai có rộng mở đến đâu, chỉ cần dính líu đến đạo nhái thì chẳng còn đường quay lại.
Âm mưu của Thư Dã vô cùng độc ác. Lộ Di lúc này chưa biết sống c.h.ế.t ra sao, đang giành giật sự sống với Diêm Vương, làm sao có thể xuất hiện để tự minh oan? Dù cô may mắn sống sót và tỉnh lại, nhưng bản gốc đã nằm trong tay Thư Dã, ngay cả khi cô có thể xuất trình mô hình 3D, hắn vẫn có thể viện cớ rằng cô đã thấy bản gốc rồi lén lút dựng mô hình theo.
Kịch bản tồi tệ nhất là Lộ Di vẫn chìm trong hôn mê cho đến khi sự việc lắng xuống, không có cơ hội lên tiếng giải thích. Khi cô tỉnh lại và muốn tìm bằng chứng để làm rõ sự việc thì đã quá muộn, cư dân mạng đã tin rằng cô đạo nhái, dù sau này cô có đưa ra bất cứ bằng chứng nào cũng không thể lay chuyển được lòng người.
Nhưng ngay khi Thư Dã tưởng rằng mình đã nắm chắc phần thắng, thì Lộ Di không chỉ tỉnh lại, mà còn xuất trình giấy chứng nhận bản quyền, lập luận rõ ràng, minh bạch, khẳng định rằng mình không hề có hành vi đạo nhái, đồng thời ngầm chỉ ra rằng chính Thư Dã đã đánh cắp bản gốc.
Điều này khiến Thư Dã tức điên lên.
Sau khi video của Lộ Di được đăng tải, Yến Huyên Hoà lập tức chia sẻ lại, rõ ràng cho thấy sự bảo vệ mà anh dành cho cô. Ngay sau đó, Hách Phong Mân, Trình Vị Vị và các khách mời khác từng tham gia chương trình "Thực Phẩm Phương Đông" cũng lần lượt chia sẻ, theo sau Yến Huyên Hoà. Điều khiến mọi người bất ngờ nhất là ngay cả nữ hoàng điện ảnh Lâm Mạn, người đã nhiều năm không đăng Weibo, cũng đột ngột xuất hiện và trở thành mắt xích cuối cùng trong chuỗi chia sẻ này.
Lộ Di biết rõ rằng, mặc dù trong quá trình quay chương trình cô có mối quan hệ tốt với các khách mời, nhưng tình cảm đó chỉ ở mức khá, hoàn toàn chưa đến mức họ sẵn sàng đứng về phía cô trong thời điểm nhạy cảm như thế này. Việc họ đồng lòng dùng sức ảnh hưởng của mình để đứng ra bảo vệ cô lần này chắc chắn không thể thiếu vai trò của Yến Huyên Hoà trong việc thu xếp, tác động.
Khi video được tung ra, tình thế hoàn toàn đảo ngược.
Những người chưa biết rõ sự thật bắt đầu chuyển ánh mắt nghi ngờ về phía Thư Dã, yêu cầu cô ta đưa ra lời giải thích cho video của Lộ Di. Ngay cả người bí ẩn kia cũng liên tục thúc giục cô ta tìm ra bằng chứng mới để lật lại lời làm rõ của Lộ Di.
Hàng vạn thông tin đổ dồn mỗi phút khiến Thư Dã bị dồn đến bờ vực sụp đổ. Cô ta mất kiểm soát, ném điện thoại vào tường, tay ôm đầu ngồi thụp xuống đất.
"Không thể nào, không thể nào, mình không thể thua, mình nhất định không được thua."
Ngay khi Lộ Di nghĩ rằng Thư Dã sẽ chọn cách im lặng đến cùng, thì trên Weibo bất ngờ xuất hiện phản hồi mới nhất của cô ta.
Nhà thiết kế Thư Dã: "Qua chuyện lần này, tôi mới dần nhận ra lòng người phức tạp, thế thái hiểm ác, khiến tôi cảm thấy chán chường, tốt nhất là nên tự bảo trọng."
Lộ Di cau mày, đọc đi đọc lại dòng trạng thái ấy vài lần, lắc đầu chậc lưỡi: "Tưởng đâu cô ta còn chiêu gì tiếp theo, không ngờ mới đến hiệp đầu đã không chịu nổi rồi. Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi mà."
Mạnh Vũ Đàm thì không giữ được bình tĩnh như cô, sau khi đọc xong Weibo của Thư Dã, tức tối nói: "Cô ta không định trả lời thẳng thắn, mà lại nói mấy thứ mơ hồ, cố tình giả vờ đáng thương, dẫn dắt dân mạng tin vào thuyết âm mưu sao?"
Yến Huyên Hoà khẽ hừ một tiếng, nói: "Chỉ là một tên hề nhảy nhót thôi, nếu cô ta không đưa ra được bằng chứng xác thực, thì đừng trách chúng ta dùng búa đập nát hắn."
Lộ Di nhìn anh, thấy anh gật đầu, liền lập tức đăng tải video thứ hai lên Weibo.
Đoạn video này thực chất là một bản ghi hình từ camera giám sát. Trong đó hiển thị rõ ràng cảnh Thư Dã đã lén lút vào phòng làm việc của Lộ Di vào chiều ngày hôm trước, lục lọi khắp nơi và ở đó hơn một tiếng, cuối cùng cầm theo mấy cuốn sổ phác thảo rồi rời đi.
Mặc dù chất lượng video không phải quá rõ nét, nhưng đủ để nhận diện được đó chính là Thư Dã. Với chứng cứ rành rành như vậy, dù hắn có khéo ăn khéo nói đến đâu cũng không thể biện minh cho mình được nữa.
Thực ra, việc Lộ Di có được đoạn video giám sát này là nhờ Yến Huyên Hoà.
Khi đó, sau khi quay xong chương trình và vừa trở về từ Marseille, Lộ Di nhận thấy một vài thay đổi trong trang trí nội thất của nhà mình, nghi ngờ rằng Thư Dã đã đến, nhưng không có bằng chứng cụ thể.
Sau khi biết chuyện, Yến Huyên Hoà đã gợi ý cô lắp đặt camera giám sát trong nhà. Và để tránh cho Tạ Hoài Xuyên phát hiện, Lộ Di chỉ lắp đặt camera trong phòng ngủ và phòng làm việc của mình, hơn nữa còn ngụy trang rất kỹ, nếu không có thiết bị chuyên nghiệp để kiểm tra, người ngoài khó mà phát hiện.
Sau này, khi mối quan hệ giữa Lộ Di và Tạ Hoài Xuyên trở nên căng thẳng, cô đã tức giận bỏ nhà ra đi và chuyển đến sống ở nhà Yến Huyên Hoà, hoàn toàn quên mất chiếc camera mới lắp đặt không lâu trước đó.
Giờ đây, với vụ việc này xảy ra, chiếc camera ấy cuối cùng cũng được đưa ra làm bằng chứng.
Ngay khi video được công bố, dư luận lập tức chuyển hướng hoàn toàn.
Đối với những người vẫn cố chấp, cho rằng video đã bị cắt ghép hoặc giả mạo, Lộ Di thậm chí không cần phải tự mình lên tiếng, đã có những cư dân mạng nhiệt tình sử dụng kỹ thuật chuyên nghiệp để chứng minh rằng video không hề có dấu vết chỉnh sửa.
Đến mức này, Thư Dã đã không còn cơ hội nào để lật ngược tình thế. Những cư dân mạng từng bị ám chỉ dẫn dắt sai lầm bởi cô ta cũng đã tỉnh ngộ, mọi thuyết âm mưu như những bong bóng mỏng manh bị đ.â.m thủng bởi sự thật rõ ràng.
Vở kịch kéo dài đến tận hai giờ sáng, Thư Dã đành phải xóa đi hai bài đăng ám chỉ Lộ Di, sau đó không còn bất kỳ động tĩnh gì nữa.