Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 3-1
Cập nhật lúc: 2024-11-21 21:01:13
Lượt xem: 4
Lục Phụng tháo chiếc áo khoác da chồn, đưa cho Giang Yến Như. Sắc mặt hắn trầm xuống, đôi mắt đen tựa hồ đóng băng lạnh lẽo.
Thấy tình hình như vậy, lời định nói của Giang Yến Như liền lập tức thay đổi, nàng không nói gì thêm. Nàng phủi nhẹ tuyết bám trên áo choàng, rồi treo nó lên giá áo bên cạnh. Sau đó, nàng xắn tay áo, vắt khô chiếc khăn trong chậu đồng, nhẹ nhàng lau khuôn mặt của Lục Phụng.
Vị Lục chỉ huy sứ, người được đồn rằng có thể khiến trẻ nhỏ nín khóc ban đêm không hề dữ tợn và xấu xí như lời đồn. Trái lại, hắn sở hữu dung mạo rất tuấn tú, trán cao, sống mũi thẳng, mày kiếm, môi mỏng. Nhiều năm trước, khi Lục Phụng chưa bị tàn tật, dáng vẻ của hắn ung dung, phong thái như gió dưới tán thông, là người trong mộng của biết bao cô nương trong kinh thành.
Tiếc thay, đó đã là chuyện từ rất lâu rồi. Ngày nay, hiếm ai dám nhìn thẳng vào hắn, bởi từ xương mày kéo dài đến tóc mai có một vết sẹo khắc sâu, biến dung mạo anh tuấn thành vẻ dữ tợn.
“Phu quân, có cần dùng bữa không?”
Giang Yến Như dịu dàng hỏi. Không ngoài dự đoán, câu trả lời là “Không cần.” Kim Đào cúi người, dọn bữa ăn vừa hâm nóng ra ngoài. Hai tiểu nha hoàn khác quỳ gối hai bên, giúp chủ nhân cởi giày và chuẩn bị nước rửa chân.
Khác với Giang Yến Như, Lục Phụng là một chủ nhân nghiêm khắc. Có lần, một nha hoàn vô tình làm đổ canh lên chân hắn, hắn lạnh lùng cười, ngay lập tức ra lệnh đánh c.h.ế.t người đó. Từ đó, tất cả hạ nhân trong phủ đều khiếp sợ, không dám sai sót.
Đêm đã khuya, Kim Đào dẫn theo hai nha hoàn lặng lẽ lui xuống. Lục Phụng híp mắt, nhàn nhạt nói: “Ta đã bảo bao nhiêu lần, không cần phải chờ ta.”
Giang Yến Như mỉm cười nhẹ nhàng, đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của hắn.
"Phu quân không về, thiếp không ngủ được, luôn cảm thấy bất an. Chàng trở về, thiếp mới yên tâm nghỉ ngơi.”
Người ta thường nói dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân càng thêm xinh đẹp. Ánh nến dịu dàng chiếu lên khuôn mặt điển trai mà lạnh lùng của Lục Phụng. Giang Yến Như nhẹ nhàng tựa vào lưng hắn, đôi tay mềm mại mơn trớn trước n.g.ự.c hắn, muốn cởi nút áo của hắn.
“Thiếp hầu hạ chàng thay y phục.”
Lục Phụng bất ngờ nắm lấy tay nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Phu nhân đừng nghịch, hôm nay… nàng hãy nhẫn nhịn một chút.”
Hôm nay, hắn phải tra hỏi nhiều kẻ cứng đầu dưới trướng của Cung Vương đến tận nửa đêm, tích đầy lửa giận trong lòng. Hắn vốn quen sử dụng những hình cụ tàn khốc, tự biết bản thân ra tay chẳng nhẹ nhàng nên đêm nay chỉ muốn sớm nghỉ ngơi, không muốn phát tiết lên người nàng.
Dù ban đầu không hài lòng, thậm chí căm ghét cuộc hôn nhân này, nhưng sau nhiều năm chung sống, nương tử của hắn đã chứng minh sự dịu dàng, nhẫn nại, luôn quan tâm đến hắn. Nàng đã mang thai mười tháng, sinh cho hắn một đứa con trai trưởng. Con người dù là sắt đá cũng khó mà không động lòng.
Ai lại có thể ghét bỏ một người phụ nữ luôn dành trọn ánh mắt và tình yêu cho mình, cùng mình vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất?
Hơn nữa, từ sau khi bị tàn phế, Lục Phụng trở nên dễ thay đổi tính khí, cực kỳ ghét người khác tiếp cận mình. Vì vậy, hắn không có thông phòng hay thiếp thất nào khác. Giang Yến Như là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất của hắn.
Đàn ông mà, đối với người phụ nữ của mình, luôn có một chút thương xót.
Chính nhờ sự thương xót này, Giang Yến Như vững vàng ở vị trí đương gia đại phu nhân, và còn làm rất tốt vai trò của mình, khiến cả phủ đều kính phục. Đây cũng là lý do hôm nay nàng dám mở lời nhờ cậy.
Nhiều năm làm vợ chồng, nàng rất hiểu tính cách của Lục Phụng. Chuyện của nhà Thôi thị hôm nay chắc chắn làm hắn không vui. Nàng đã phải nỗ lực rất nhiều mới có được địa vị hôm nay, không muốn vì một chuyện nhỏ nhặt mà ảnh hưởng đến tình cảm phu thê. Trong lúc suy nghĩ, nàng bỗng nghĩ ra một cách bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-3-1.html.]
Chiêu không cần mới, chỉ cần hữu hiệu.
Lục Phụng năm nay hai mươi sáu, đúng vào thời điểm biết hưởng thụ. Dù bên ngoài lạnh lùng thế nào, trong chốn phòng the, hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Đến lúc tình cảm dâng cao, nàng thậm chí có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen của hắn thoáng vẻ mơ màng.
Tựa như trăm ngàn tình ý.
Mỗi lần như vậy, hắn đặc biệt dễ nói chuyện.
Giang Yến Như giả vờ không nghe lời cảnh cáo của hắn, hai tay âm thầm ôm chặt, da thịt trắng như ngọc bao bọc lấy hắn...
---
Ngày hôm sau, khi Giang Yến Như tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Thúy Châu bước vào hầu hạ nàng rửa mặt, dùng bữa, vừa nói: “Hôm nay, đại gia dặn không được ai quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi. Xuân Huy Đường cũng truyền lời, bảo phu nhân cứ an tâm tịnh dưỡng.”
Xuân Huy Đường là nơi ở của tổ mẫu Lục Phụng, người lớn tuổi nhất trong phủ. Bà đã ngoài bảy mươi, không còn quan tâm việc trong nhà. Bà vốn rộng lượng, đã nhiều lần miễn lễ vấn an cho Giang Yến Như. Nay nàng giữ vai trò chủ mẫu vững vàng, lại được tổ mẫu che chở, dù không đi chào hỏi, cũng không ai dám nói ra nói vào.
Tuy vậy, Giang Yến Như vẫn luôn cẩn thận như ngày mới vào phủ, ngày nào cũng đến vấn an, bất kể mưa gió, khiến mọi người trong và ngoài phủ đều khen ngợi nàng là một người con dâu hiếu thảo.
“Ừm, còn Hoài Dật thì sao? Sáng nay ăn nhiều không?”
Dù đã uống trà mật ong để dịu giọng, giọng nói của Giang Yến Như vẫn khàn khàn. Tổ mẫu rộng lượng, nàng không lo lắng bên đó, nhưng Hoài Dật còn nhỏ, không có nàng trông chừng thì chắc chắn sẽ làm loạn.
Quả nhiên, sáng nay không có mẫu thân giám sát, Lục Hoài Dật, đứa trẻ được cưng chiều nhất Lục phủ chỉ ăn nửa bát cháo thịt nạc và vài miếng bánh, không chịu động đến món chính.
“Thằng bé này.”
Giang Yến Như thở dài. Người ta nói con cái là món nợ từ kiếp trước, kiếp trước nàng chắc hẳn nợ Lục Hoài Dật vàng bạc nghìn lượng, từ khi nó ra đời, ngày nào nàng cũng phải lo lắng.
Nàng dặn dò: “Bảo nhà bếp nấu một bát sủi cảo nhỏ nhân thịt bò, thêm nhiều gừng...á"
Pussy Cat Team
Cơn đau như xé rách bên dưới khiến nàng nhíu mày. Đêm qua, Lục Phụng cứ như bị nhập, hành hạ nàng đến ngất đi. Thúy Châu đã hầu hạ nàng nhiều năm, quen với những chuyện thế này, vội đỡ lấy chủ mẫu, nói: “Hay là để nô tỳ gọi đại công tử qua đây?”
Không đợi Giang Yến Như trả lời, nàng tiếp lời: “Hôm nay trời hiếm khi quang đãng, đại phu nói rồi, để đại công tử vận động nhiều hơn thì tốt...”