Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-24 10:45:40
Lượt xem: 4
Tâm trạng Giang Uyển Như rối bời. Thúy Châu mang sổ sách đến hỏi nàng về mấy thùng trái cây và vải thiều dư trong kho. Lễ tết đã gửi quà một lượt đến từng viện, số lượng mỗi viện đều có quy định rõ ràng, ví dụ như Châu thị và nhà họ Dao thị, quà hai nhà đều giống hệt nhau. Nếu gửi thêm cho bất kỳ nơi nào khác cũng không thích hợp.
Giang Uyển Như nhìn chằm chằm vào sổ sách đến mức đau đầu, trong đầu bất chợt hiện lên một bóng dáng thanh nhã.
“Sao ta lại quên mất chuyện này!”
Nàng lẩm bẩm tự nói, rồi quay sang Thúy Châu:
“Trong kho còn vài cuộn lụa ‘lưu quang’ đúng không? Ngươi bảo người lấy ra, thêm cả số trái cây ấy, rồi mang đến… đến hẻm Tân Nguyệt ở phía nam thành, nơi Bùi đại nhân ở.”
Lần trước nói là sẽ đến thăm nhà, vậy mà nàng lại quên mất, giờ cuối cùng cũng có thời gian. Nhưng xét về bối phận, nàng kém ngũ tỷ một bậc, lẽ ra phải đến bái phỏng ngũ tỷ. Thế nhưng cả hai đều đã xuất giá, nữ nhân lấy chồng phải theo chồng, bao năm nay nàng chưa từng hạ mình như vậy. Ngay cả khi Giang Uyển Tuyết làm vương phi, nàng cũng chỉ gửi quà, không đích thân đến bái kiến.
Quan hệ giữa nàng và ngũ tỷ thực sự rất bình thường. Mơ hồ nhớ được khuôn mặt của ngũ tỷ, nhưng đã nhiều năm trôi qua, gặp lại có lẽ cũng khó nhận ra nhau. Vậy thì chẳng cần phải đi một chuyến.
Người không đến, thì lễ vật nên chuẩn bị chu đáo hơn.
Giang Uyển Như âm thầm suy nghĩ.
Nếu tỷ ấy thực sự để bụng, chắc chắn sẽ đáp lại. Nếu không phản hồi, vậy thì miễn đi. Chỉ cần giữ đúng lễ nghi, nàng cũng không thua thiệt gì.
Thúy Châu nghe xong, vui vẻ nhận lệnh. Nàng ta biết lần này quan trọng nên vô cùng cẩn thận. Những món quà gửi đi đều không tầm thường. Bùi Chương là đại nhân Cấm Long Ty, hiện tại có quyền có thế, không thể thất lễ.
Giang Uyển Như cũng không phải không lo lắng. Năm đó, sự việc của Bùi Chương suýt nữa gây ra xích mích lớn. Nhưng giờ đây, hắn đã là quan lớn của triều đình, có danh có vị. Nếu bây giờ kết giao với hắn, biết đâu trong tương lai có thể mở ra một cánh cửa khác.
Sau khi mọi chuyện được sắp xếp, nàng lại tiếp tục kiểm tra sổ sách. Nhưng chưa kịp yên ổn thì Thúy Châu đã vội vàng quay về, sắc mặt hoảng hốt:
“Phu nhân! Nô tỳ đã đến nhà Bùi đại nhân, nhưng người ở đó…không chịu nhận quà!”
---
Nhà của Bùi Chương, hẻm Tân Nguyệt.
Đầy tớ trong phủ nhìn thấy hai xe quà lễ lớn thì cả kinh, không dám mở cửa. Thúy Châu nở nụ cười ngọt ngào, nói nhỏ nhẹ:
“Lão bá, ta là nha hoàn của Lục đại nhân, vâng lệnh phu nhân đến tặng quà mừng năm mới cho Bùi đại nhân.”
Người gác cổng cảnh giác nhìn nàng, đáp:
“Đại nhân nhà ta mới đến kinh thành, không quen biết Lục đại nhân nào cả. Có khi cô đi nhầm nhà rồi.”
“Không nhầm đâu. Ôi chà, ông không biết Lục phủ, chẳng lẽ cũng không biết Hầu phủ Hoà An Giang gia sao? Phu nhân nhà ông và phu nhân nhà ta là tỷ muội ruột ạ!”
Người gác cổng hơi lơi lỏng cảnh giác nhưng vẫn đứng chắn cửa:
“Phu nhân nhà ta đã ra ngoài, đi lễ chùa cầu tự ở ngoài thành, chiều tối mới về, các người ngày khác hãy đến.”
Thúy Châu bị ông già cứng đầu làm cho tức đến mức muốn ngửa mặt than trời. Người ta thường nói: Người quen của quan lớn cũng là quan nhỏ, chỉ cần báo tên Lục phủ, nhà ai chẳng niềm nở mời vào, đây là lần đầu tiên nàng bị cản ngoài cửa.
Nhớ lại lời phu nhân căn dặn trước khi đi, bảo phải “ăn nói nhẹ nhàng,” nàng không dám to tiếng. Đang lúc loay hoay, khóe mắt nàng chợt bắt gặp một bóng người mặc áo màu lam xám thoáng qua sau bức tường.
“Bùi đại nhân? Bùi đại nhân!”
Thúy Châu tinh mắt, trí nhớ tốt, vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông chỉ gặp một lần chính là Bùi Chương. Nhân lúc người gác cổng còn đang sững sờ, nàng nhanh nhẹn luồn qua khe cửa, chạy thẳng đến trước mặt anh, cúi người hành lễ, giọng ngọt như đường:
“Đại nhân, nô tỳ vâng lệnh phu nhân đặc biệt đến vấn an ngài!”
Giọng cô gái lanh lảnh, nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-14.html.]
“Phu nhân nhà ngươi?”
Bùi Chương lập tức nhận ra cô nha hoàn khuôn mặt tròn trịa trước mặt này. Hắn nhẹ giọng đáp:
“Miễn lễ, Lục phu nhân rất chu đáo, ta xin nhận tấm lòng này. Hôm nay trời lạnh, Thúy Châu cô nương vào trong uống một chén trà nóng đi.”
Thúy Châu vội vàng quơ tay, nói:
“Không, không, nô tỳ không dám. Đây là danh sách lễ vật tết, mời đại nhân xem qua ạ.”
Thúy Châu không ngờ Bùi Chương lại nhớ rõ tên một nha hoàn như cô, nét cười trên mặt cô trở nên chân thành hơn. Bùi Chương và Lục Phụng là hai người hoàn toàn khác biệt, không phải chỉ về thân phận, địa vị hay vẻ bề ngoài mà là khí chất của hai người khác xa nhau. Nếu Lục Phụng là một lưỡi d.a.o sắc lạnh dính đầy máu, thì Bùi Chương lại là một viên ngọc mộc mạc, ấm áp khiến người ta thấy thoải mái khi nhìn vào.
Ở Lục phủ, Thúy Châu không bao giờ dám nhìn thẳng Lục Phụng. Mặc dù cô là nha hoàn thân cận của Giang Uyển Như, đã hầu hạ chủ mẫu suốt bốn năm, nhưng số câu cô nói chuyện với Lục Phụng không quá mười câu.
Giang Uyển Như không giống Dao Kim Ngọc, nếu vị Dao phu nhân thấy tam gia nhìn một nha hoàn nào nhiều hơn một chút, nàng ta sẽ tự động chủ động đem người đó tặng cho tam gia, rất có phong thái của một chính thất. Nhưng Giang Uyển Như không bao giờ đưa phụ nữ nào khác đến cho Lục Phụng, ngay cả khi nàng không tiện gần gũi.
Nghe nói trước đây cũng có nha hoàn cảm thấy mình xinh đẹp, muốn trèo cao, nhưng tất cả đều phạm vào điều kiêng kỵ của Lục Phụng và bị đánh không thương tiếc, mạng cũng không giữ được. Khi mới tới đây, Kim Đào đã nhắc nhở Thúy Châu rằng, Cẩm Quang viện nhỏ, không chứa nổi những người “có chí lớn.” Cô vốn nhát gan, không bao giờ dám nghĩ gì ngoài phận sự, cũng không dám tiếp cận chủ nhân.
Lục Phụng cũng không quen cùng nha hoàn. Hắn tắm rửa không cần người hầu, việc ăn mặc hay uống trà thường do Giang Uyển Như lo liệu, nha hoàn chỉ làm những việc lặt vặt như tháo giày, rửa chân.
Hơn nữa, Lục Phụng là công tử thế gia, kiêu hãnh từ trong cốt tủy. Hắn không bao giờ để ý đến những nha hoàn hầu hạ bên cạnh phu nhân, trong mắt hắn, họ chỉ là người hầu. Nhưng Bùi Chương, người chỉ mới gặp mặt một lần lại có thể gọi đúng tên cô, điều này khiến Thúy Châu vui mừng, lời nói cũng trở nên nhiều hơn.
“Bùi đại nhân, hôm đó phu nhân phạt rất nặng phu xe và thị vệ, trở về phủ còn luôn miệng nói cảm thấy có lỗi với ngài, muốn tự mình đến xin lỗi.”
“Chỉ là dạo này phu nhân bận rộn trong ngoài, không thể rảnh tay.”
“Mặc dù người chưa đến, nhưng tấm lòng của phu nhân dành cho ngài là thật lòng. Trong lễ vật tết có một chiếc nghiên mực rất quý hiếm, là phu nhân đặc biệt tìm cho ngài, người nói rằng chỉ có món đồ như thế mới xứng với phong thái thanh nhã của Bùi đại nhân.”
“……”
Thúy Châu quả thật có cái miệng khéo léo. Giang Uyển Như dặn cô “nói cho hay” để giữ gìn mối quan hệ tốt, nhưng cô lại đem Giang Uyển Như ca ngợi như hoa trên trời. Ngay cả ông lão giữ cửa cũng cảm thấy hổ thẹn, người ta khách khí như thế, vậy mà mình còn không cho vào, thật không phải phép!
Bùi Chương không biểu hiện quá nhiều cảm xúc. Hắn bình thản lắng nghe Thúy Châu nói liến thoắng, sau đó bảo người dỡ hàng hóa xuống và dặn lão giữ cửa rót trà nóng cho Thúy Châu.
Thúy Châu nói xong, chợt nhận ra rằng Bùi Chương đang mặc một bộ quan phục màu đen óng ánh. Hắn đứng thẳng người, dáng vẻ như cây tùng xanh ngay cả trong màu sắc nặng nề này.
Quan phục như vậy không mặc ở nhà, chỉ mặc khi lên triều hoặc vào cung yết kiến.
Thúy Châu vội vã hành lễ cáo lui:
“Nô tỳ đã làm phiền đại nhân lâu như vậy, nếu không có gì sai bảo, nô tỳ xin cáo từ.”
Trong mắt cô thoáng qua chút hối hận, phu nhân bảo cô đến để xây dựng mối quan hệ, không phải để gây rắc rối. Nếu làm lỡ việc quan trọng của người ta, thì thật không hay.
Bùi Chương khẽ gật đầu, không níu giữ cô lại.
Pussy Cat Team
Quan văn ngoài biên phòng ít nhất phải ba năm mới được thuyên chuyển, kẻ xui xẻo có khi cả đời không thể quay về. Bùi Chương chỉ làm tri phủ Giang Châu ba năm rồi được triệu về kinh. Quan chức tứ cấp, ở địa phương có thể coi là nhân vật có trọng lượng, nhưng ở kinh thành, một viên đá có thể đập c.h.ế.t ba viên quan nhỏ. Một tri phủ không có gì đáng kể ở kinh thành, Bùi Chương có thể khiến hoàng thượng mỗi ngày vào những ngày cuối năm vẫn gọi hắn vào cung, tài năng và khả năng của hắn thừa sức đối phó với một nha hoàn hậu viện.
Khi Thúy Châu ra về, trong lòng cảm thấy bối rối, nghĩ trong thế gian này sao lại có người tốt như Bùi đại nhân. Hắn dáng vẻ cao ráo, cô phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sự khinh thường hay miệt thị từ hắn. Cô chỉ là một nha hoàn bị ký khế ước làm nha hoàn, sao lại xứng đáng được hắn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy chứ?