Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:23:21
Lượt xem: 17
Mùa đông năm nay lạnh lẽo hơn hẳn. Vừa qua Đông Chí, tuyết đã tích thành lớp dày chồng chất, khắp nơi chỉ một màu trắng xóa.
Trong phủ nhà họ Lục, các a hoàn mặc áo bối tử màu xanh đậu đang dọn tuyết trong sân. Từng bước chân nhẹ nhàng, dưới những đóa mai nở rực rỡ càng làm nổi bật bầu không khí độc đáo.
Trong phòng khách, Thôi phu nhân thu ánh mắt trở về, đặt chén trà xuống, không giấu được nôn nóng mà hỏi:
"Không biết đại phu nhân đã thức dậy chưa?"
Ả vào phủ từ lúc giờ Thìn, giờ đây đã uống ba tách trà nóng, bụng căng đến mức dây lưng cũng chật đi, vậy mà vẫn chưa được gặp chủ nhân mình cần bái phỏng. Nếu là ngày thường, thân là chính thất của thượng thư Bộ Lại, ả chắc chắn không nhịn được sự lạnh nhạt này. Nhưng hôm nay không giống ngày thường, và người bà đến gặp cũng không phải người tầm thường – đó là phu nhân của chỉ huy sứ Cấm Long Ty, Giang Uyển Như.
Triều đình hiện tại mới được thành lập hơn 20 năm. Vị hoàng đế triều trước ăn chơi sa đọa, mê sắc dục, bỏ bê triều chính. Quan lại trên dưới đều bắt chước, thành ra béo phì, hại nước hại dân. Lấy bài học lịch sử làm gương, hoàng đế hiện nay sau khi lên ngôi đã thay đổi hoàn toàn phong cách xa hoa của triều trước, lập ra Cấm Long Ty đứng trên bá quan văn võ, chỉ nghe lệnh của mình. Đây là tai mắt của hoàng đế, giám sát bá quan, được ban quyền "tiền trảm hậu tấu".
Chức chỉ huy sứ cực kỳ quan trọng, hoàng đế sau nhiều lần cân nhắc cuối cùng đã chọn con trưởng nhà Lục Quốc Công - Lục Phụng.
Lục Quốc Công là một trong những công thần khai quốc, có tình nghĩa như tay chân với hoàng đế. Nhờ hưởng phúc của cha, Lục Phụng từ nhỏ đã được lớn lên bên cạnh hoàng đế, thậm chí hoàng đế từng đùa khi say rằng ông chính là “nửa đứa con” của mình, cho thấy sự sủng ái đặc biệt.
Trước đây, nội các thủ phụ Hồ Lương Ngọc vô cùng căm hận Lục Phụng, nhiều lần dâng tấu buộc tội ông là “nịnh thần”, mong “tẩy sạch bên cạnh quân vương”. Nhưng đến mùa thu năm nay, Hồ Lương Ngọc lại bị Lục Phụng chụp mũ “thông địch”, cả tộc hơn 300 người bị Cấm Long Vệ tàn sát sạch, m.á.u thấm sâu vào đất ở chợ, mùi tanh đến giờ vẫn chưa tan hết.
Từ đó, bá quan trong triều đều ngoan ngoãn, không ai dám đối đầu với ông nữa.
Có một người chồng quyền thế ngập trời như vậy, dù Giang Uyển Như có ra vẻ, người ngoài cũng không dám nói gì. Bởi phu nhân được nhờ chồng, vị nữ nhi bị chủ mẫu ra lệnh quát tháo ngày xưa, giờ đây muốn gặp còn khó khăn trăm bề.
A hoàn liếc nhìn Thôi phu nhân, điệu bộ tinh nghịch đáp lại:
“Phu nhân tôn quý thế nào, làm sao đến lượt nô tỳ đi giục? Xin phu nhân cứ kiên nhẫn.”
Lời nói này chẳng hề khách khí, chỉ thiếu mỗi việc chỉ thẳng mũi nói Thôi phu nhân thân phận không đủ. Thôi phu nhân lập tức sa sầm nét mặt, nhưng nhờ sống nhiều năm trong nội viện, ả đè nén nỗi bất mãn trong lòng, cố gắng mỉm cười đáp:
“Phải, phải, có lý.”
Ả cúi đầu nâng chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ, dưới tay áo rộng, đầu ngón tay đã bấm đến mức tái đi.
Đúng lúc đó, tiếng chuỗi ngọc trên rèm cửa vang lên leng keng, một phu nhân có làn da trắng ngần, dung mạo mỹ miều, được năm sáu a hoàn vây quanh, uyển chuyển bước vào.
Người phụ nữ này da trắng mịn như sữa, thân hình quyến rũ được ôm trọn trong bộ y phục lụa mềm dệt hoa văn mây đỏ thắm ánh kim, phần n.g.ự.c đầy đặn căng chặt làm vải cũng trở nên bó sát. Toàn thân nàng như trái vải chín mọng ngọt lịm, tỏa ra phong thái mê hoặc của một mỹ phụ trưởng thành.
“Ta đến muộn, thật thất lễ.”
Giang Uyển Như khẽ cười, tuy nhỏ hơn Thôi phu nhân gần một giáp, đáng lẽ phải hành lễ với bậc trưởng bối. Nhưng vì chức vụ đặc biệt của Lục Phụng, đến cả hoàng thân quốc thích cũng không dám nhận lễ đầy đủ của nàng, nên chỉ gật đầu mỉm cười, rồi ung dung ngồi xuống.
Pussy Cat Team
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-1.html.]
Thôi phu nhân sực tỉnh, dù không phải lần đầu gặp Giang Uyển Như, vẫn bị nhan sắc rực rỡ ấy làm choáng váng.
Đương thời, người ta chuộng vẻ đẹp “mảnh mai”, nhưng Giang Uyển Như rõ ràng không hợp chuẩn thẩm mỹ đó, thậm chí có thể gọi là đầy đặn. Nhưng ai gặp nàng cũng không thể không thừa nhận vẻ đẹp ấy. Tóc nàng đen nhánh dày mượt như sơn, môi đỏ tự nhiên không cần tô son, đôi mắt long lanh sóng sánh như nước xuân, chất chứa nét tình tứ quyến rũ.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng lại mang đầy vẻ phàm tục đỏ thắm, không giống phong thái đoan trang hiền thục của một chính thất, mà giống một người thiếp hầu hạ bằng sắc đẹp.
Thôi phu nhân che giấu ánh mắt khinh thường, vội vàng đứng dậy chào đón:
“Không đâu, là ta đến không đúng lúc, làm phiền phu nhân nghỉ ngơi, mong phu nhân thứ lỗi.”
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Hôm nay Thôi thị có việc cần cầu, mặt mày tất nhiên vẫn giữ vẻ hòa nhã. Sau vài lời khách sáo, Giang Uyển Như dặn dò a hoàn bên cạnh:
“Bánh hoa đào trong bếp nhỏ vẫn còn nóng, mang ra đây mời Thôi phu nhân nếm thử.
“Dạ.” A hoàn cúi đầu đáp, thái độ cung kính lễ phép, không còn chút vẻ lấc cấc ban nãy.
Thôi phu nhân khẽ động tâm. Bao năm sống trong nội viện, ả quá rõ những mánh khóe bên trong. Quản lý kẻ dưới vừa dễ vừa khó. Nói thẳng ra, ngay cả súc vật cũng có lúc nổi tính, huống chi là con người. Nội viện toàn những thiếu nữ 16-17 tuổi, công việc quét dọn đơn điệu, khó tránh khỏi đôi chút đùa cợt.
Thế nhưng trên đường vào đây, ả quan sát thấy tất cả người hầu trong phủ họ Lục đều hành xử đúng mực, chỉ nghe tiếng quét tuyết rì rào. Tuyết đã rơi mấy ngày, a hoàn phải dậy sớm hơn một canh giờ để quét, lẽ ra đã sinh lòng oán trách. Ả nhắm mắt làm ngơ với đám người lười biếng ở phủ mình, còn người hầu trong phủ này lại chăm chỉ, nề nếp đến lạ thường.
Cô a hoàn duy nhất không đúng mực, trước mặt Giang Uyển Như cũng biến thành mèo con ngoan ngoãn.
Có vẻ vị phu nhân chỉ huy sứ này quả là người có thủ đoạn.
Thôi phu nhân trấn tĩnh, ánh mắt thoáng hiện sự tính toán, nói:
“Đại công tử vẫn khỏe chứ? Nghe nói ngài ấy hay bị kinh giật, mồ hôi ra nhiều. Nhà ta may mắn biết được một thần y nhi khoa, chuyên trị chứng bệnh này. Nếu Đại phu nhân không chê, liệu có thể để ông ấy xem qua không?”
Lục Phụng chỉ có một người con trai đích tôn, nhưng thể chất yếu đuối, bệnh tật triền miên. Đây không phải bí mật trong kinh thành. Người ta đồn rằng do Lục Phụng hành sự quá tàn nhẫn, nên báo ứng rơi xuống đời con cháu.
Những kẻ muốn lấy lòng Lục Phụng nhiều không kể xiết, nhưng khổ nỗi vị chỉ huy sứ này khó gặp mặt, nên nhiều người chuyển sang nhắm vào nội phủ. Giang Uyển Như trong tháng này đã nhận được hàng chục đơn thuốc, cùng bảy tám vị tự xưng là “thần y”. Vì vậy, trước thiện ý của Thôi phu nhân, nàng chỉ cười nhạt, khách khí đáp:
“Vậy thì còn gì tốt hơn, đa tạ Thôi phu nhân.”
Nàng không nói thêm gì, cầm nắp chén trà gạt nhẹ lớp bọt bên trên, tựa lưng thoải mái trên chiếc ghế dựa hình vòng bằng gỗ lê, lót đệm gấm sang trọng.
Thực ra, việc để Thôi phu nhân chờ ba tuần trà không phải vì nàng vừa thức dậy. Lục Phụng phải hầu vua từ rất sớm, thường ra ngoài từ giờ Mão. Nàng theo thói quen dậy sớm để giúp chồng mặc quần áo, rửa mặt. Sau đó, nàng ghé qua điện Xuân Huy thỉnh an lão tổ mẫu, rồi quay lại chăm sóc cậu con trai Hoài Dật dùng bữa sáng. Cứ bận rộn như vậy suốt một canh giờ, chưa kịp uống ngụm nước nào đã phải ra tiếp khách.
Nàng vốn không quen thân với Thôi phu nhân, nhìn thấy bà quanh co mãi không vào chuyện chính, Giang Uyển Như nhấp một ngụm trà, khẽ nhếch khóe môi.