Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Chương 6: Tôi hận anh
Cập nhật lúc: 2024-07-08 17:19:35
Lượt xem: 53
Phó Đình Viên đã rất quen thuộc với giọng nói của Du Ân, anh hơi nhíu mày, quay đầu lại, sự kinh ngạc và khó tin xẹt qua đáy mắt anh.
Mà ánh mắt của mọi người dưới khán đài cũng bị người phụ nữ cầm micro đi lên sân khấu, khuôn mặt của cô rất lạ lẫm, nhưng lại xinh đẹp chói mắt.
Cô mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, ưu nhã cao quý.
Cho dù có rất nhiều ngôi sao nữ hot hàng đầu ở dưới sân khấu, khuôn mặt và khí chất của cô cũng không thua kém chút nào.
Có nhân viên muốn ngăn cản, lại thấy cô dịu dàng nói với người nhân viên kia: “Tôi họ Du, thân phận bây giờ của tôi là mợ chủ của sếp Phó các người, tôi có vài lời muốn nói với sếp Phó của các người.”
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên, vợ của sếp Phó? Sếp Phó của bọn họ kết hôn rồi?
Mọi người nghi ngờ cô gái mặc váy đỏ, như thấy sếp Phó của bọn họ chỉ lạnh lùng đứng đó mà không ngăn cản gì, lúc này mới tin tưởng cô gái mặc váy đỏ này.
Nhưng nếu sếp Phó của bọn họ đã kết hôn, vậy Thâm Dao kia là gì?
Tiểu tam sao?
Khi mọi người còn đang quay cuồng với việc Phó Đình Viễn đã kết hôn thì lại nghe được giọng nói bình tĩnh của cô gái mặc váy đỏ, vừa cười vừa nói: “Chẳng qua tôi cũng sắp sửa không còn là mợ Phó nữa rồi.”
Đáy lòng Phó Đình Viễn có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Du Ân bình tĩnh nói với anh: “Phó Đình Viễn, chúng ta ly hôn đi. Đây là đơn ly hôn mà tôi đã nhờ luật sư soạn thảo. Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy bất kỳ một đồng nào của nhà họ Phó đâu.”
Cô mỉm cười dịu dàng nhìn anh, đồng thời cười nói rất tự nhiên, đưa tờ đơn ly hôn đến trước mặt anh.
Phó Đình Viễn nghiến răng cảnh cáo cô: “Du Ân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-ly-hon-chong-cu-lai-muon-theo-duoi-toi/chuong-6-toi-han-anh.html.]
Anh vừa nói xong thì có thứ gì đó bay qua, khi định thần lại thì anh nhận ra Du Ân đã ném thẳng tờ đơn đó vào mặt mình, Phó Đình Viễn tức đến nổ phổi.
“Phó Đình Viễn, tôi chúc anh và anh trăng sáng của anh đầu bạc răng long, hạnh phúc cả đời.” Cô nói xong, thong thả quay người rồi đi.
Đi được vài bước, bỗng nhiên cô quay người lại, nở nụ cười tươi với anh: “À đúng rồi, tôi quên nói, sếp Phó, hẹn gặp lại ở Cục Dân chính lúc 8 giờ rưỡi, lần này đừng cho tôi leo cây nữa nhé.”
Người dưới sân khấu như ong vỡ tổ.
NHAL
Phó Đình Viễn đứng trên sân khấu nhìn người phụ nữ tao nhã tỉnh táo trong bộ váy đỏ kia, nguy hiểm nheo mắt.
Rất tốt.
Phó Đình Viễn lớn đến như vậy, tung hoành trên thương trường nhiều năm như vậy, chưa có ai dám khiến anh mất hết mặt mũi trước mặt người khác như vậy.
Du Ân là người đầu tiên.
Mà anh ở bên Du Ân ba năm, chưa từng biết Du Ân cũng có tính cách mạnh mẽ như vậy, càng không biết khi cô ở mặc bộ trang phục đó… lại rực rỡ chói mắt như vậy.
Sau khi Du Ân làm loạn như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Phó Đình Viễn sẽ nổi trận lôi đình, lập tức hủy bỏ bữa tiệc kỷ niệm này, không ngờ anh lại bình tĩnh cho tiếp tục bữa tục, mặt không đổi sắc, bước xuống sân khấu.
Mọi người rất nể phục, quả nhiên là ông chủ, tố chất tâm lý không tầm thường, ngay cả khi bị ném đơn ly hôn vào mặt mà vẫn có thể lịch sự và điềm tĩnh như vậy.
Nhưng mà mợ Phó như hoa phù dung sớm nở tối tàn này thật xinh đẹp, lạnh lùng, bắt mắt khiến người ta khó quên.
Sau khi Phó Đình Viễn ngồi xuống, Thẩm Dao ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Đình Viễn, anh không sao chứ?”
Phó Đình Viễn mím môi không nói gì, Thẩm Dao tức giận trách mắng Du Ân: “Du Ân đúng là không biết điều, hôm nay là ngày gì mà dám tới đây náo loạn? Rốt cuộc cô ấy có biết thể diện của người đàn ông có thân phận địa vị như anh quan trọng đến mức nào không?”