SAU KHI XUYÊN SÁCH, TÔI THỨC TỈNH HỆ THỐNG TRÀ XANH - CHƯƠNG 8: XÀO NHANH
Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:32:19
Lượt xem: 198
Điểm quan trọng là, chỉ cần liên tưởng thôi đã phá hỏng bầu không khí lắm rồi!
Cố Thanh Yến nhẹ nhàng đặt tôi vào bồn tắm đã có sẵn nước ấm, anh đưa tay vuốt những sợi tóc bên má đã bị mồ hôi làm ướt.
“Ý nghĩ của Dao Dao, thật sự rất kỳ lạ đấy. Làm hệ thống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh hóa thành người.
Thật ra ban đầu, anh không muốn làm hệ thống của em đâu. Cái giá để trở thành hệ thống thưởng tiền... rất lớn.”
Nói đến đây, ánh mắt của Cố Thanh Yến thoáng tối đi, thoáng cái đã lập tức khôi phục lại bình thường.
“Nhưng sau đó, anh đã nhìn thấy cái c.h.ế.t của em. Rất ngắn, ngắn đến mức chỉ trong vài giây.
Thật lòng mà nói, anh chưa từng thấy cô gái nào có thể tự làm mình nghẹt thở đến c.h.ế.t khi ăn như em bao giờ.
Vì tò mò, anh quyết định trở thành hệ thống.
Anh muốn xem xem, cô gái ngốc nghếch như vậy sẽ hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này ra sao?
Nhưng sau đó anh nhận ra, anh không chỉ tò mò về em.
Thậm chí anh còn muốn... hiểu thêm về em một chút.”
Tôi đột ngột đứng dậy, vòng tay ôm lấy cổ anh, dùng một nụ hôn để chặn những lời tiếp theo mà anh định nói.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Sau khi chạm môi ngắn ngủi, tôi tựa trán vào anh.
“Anh là hệ thống của em, anh nên hiểu. Em là người như thế nào, ngoài tiền ra, em còn thích... sắc đẹp.”
“Anh hiểu.”
Tôi buông anh ra, đưa một ngón tay đè lên môi anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Nhưng mà em bị hạ thuốc rồi.”
Cố Thanh Yến kéo nhẹ cà vạt, dục vọng trong mắt hiện rõ.
“Em cần anh làm gì?”
“Hãy làm thuốc cho em. Xin anh, hãy cứu rỗi em.”
Lời vừa dứt, Cố Thanh Yến đã bế tôi lên như công chúa.
Tôi ngã xuống giường, trước mắt là Cố Thanh Yến đang kéo cà vạt.
Anh nhếch môi, nụ cười quyến rũ, giọng nói trầm khàn, dục vọng trong mắt không còn che giấu.
“Hay là... em muốn xào?”
Tôi bất giác có chút ngại ngùng, hai tay che mặt.
“Ừm...”
Dù sao đây cũng là trong truyện, tôi tận hưởng một người đàn ông tốt thì có sao đâu!
Ánh sáng lóe lên, hai tay tôi bị cà vạt trói chặt trên đỉnh đầu.
“Vậy thì... anh sẽ không khách sáo đâu nhé.”
Không biết đã bao lâu, tôi khàn giọng, nức nở cầu xin tha thứ.
Nhưng Cố Thanh Yến vốn không phải là người, anh là một con thú.
Và tôi rút lại những lời phê phán trước đó về việc “tại sao Cố Thanh Yến không phải là rắn”.
Tôi không chịu nổi.
Thật sự không chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-xuyen-sach-toi-thuc-tinh-he-thong-tra-xanh/chuong-8-xao-nhanh.html.]
Tỉnh, nhưng lại như chưa tỉnh.
Nhìn cảnh bừa bộn trên sàn nhà, tôi ép mình phải tỉnh táo, mặc quần áo và nhanh chóng chạy tới sân bay.
Sau khi từ Malaysia trở về, tôi không về biệt thự của Ngôn Dụ, mà chọn ở lại căn hộ nhỏ do chủ cũ của cơ thể này đã mua.
Thời Vi Vi sắp làm nổ điện thoại của tôi, liên tục hỏi về sự an toàn của tôi.
Tôi chỉ đành nói dối rằng, tôi đã về nhà mẹ.
Có người sẽ hỏi, tại sao tôi lại bỏ Cố Thanh Yến một mình mà quay trở về.
Tôi cần nghỉ ngơi.
Hơn nữa, tôi không biết làm thế nào để xử lý mối quan hệ với Cố Thanh Yến, cụ thể là phải chịu trách nhiệm cho nhau như thế nào.
Trước đó cũng đã nói qua, tôi c.h.ế.t ngạt khi đang ăn.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Một giọng nói điện tử bảo tôi rằng, khi xuyên qua 66 cuốn tiểu thuyết tôi sẽ có thể sống lại, mang theo tiền thưởng quay về thế giới hiện thực.
Kinh dị, Mạt thế, Tinh tế, Trinh thám.
Tôi đã xuyên qua 65 cuốn tiểu thuyết đòi hỏi trí thông minh tuyệt đối để vượt qua, và độ khó của chúng ngày càng tăng.
Hệ thống nói với tôi rằng, cuốn cuối cùng này là khó nhất.
Tôi nghĩ:
Không sao, dù sao cũng chỉ là NPC, muốn cản đường tôi thì cứ g.i.ế.c hết là được, tôi cũng đã g.i.ế.c không ít trước đó.
Cùng lắm là mất mạng ở đây thôi! Dù sao thì cha mẹ tôi cũng đã qua đời, thế giới hiện thực không có gì đáng để tôi lưu luyến.
Nhưng tôi không nghĩ tới, cuốn cuối cùng lại là một tiểu thuyết ngôn tình không theo quy tắc.
Tôi tưởng rằng hệ thống thương hại tôi, muốn tôi ra đi trong niềm vui.
Không ngờ, cửa ải cuối cùng lại là tình yêu, khó qua nhất.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi ở bên nhau, tôi lại có cảm giác với người đàn ông mà tôi thậm chí còn chưa hiểu rõ.
Chính xác mà nói, tôi có cảm giác với tình cảm giữa con người với con người, thứ tôi đã mất đi từ lâu.
Đi suốt chặng đường này, tôi tự cho mình là vô tình, quá lâu rồi tôi không yêu ai và cũng không cảm nhận được tình yêu.
Nhưng ngay khi tôi bỏ lại Cố Thanh Yến để trốn thoát, tôi nhận ra—
Tôi đã yêu mất rồi.
Con người, luôn là một thể mâu thuẫn.
Khi bạn trở nên quá kiên cường, thế giới của bạn sẽ xuất hiện một người đến phá vỡ sự kiên cường đó.
Anh ấy mang đến cho bạn những cảm giác mới lạ ngoài nhận thức của bạn, mang đến cho bạn cảm giác an toàn mà bạn đã mong chờ từ lâu.
Rồi khiến bạn rối loạn, tự hủy hoại bản thân, tâm trạng không ổn định.
Tôi bắt đầu muốn giữ lại, muốn níu giữ chút ấm áp lạ lẫm mà lại quen thuộc này thêm chút nữa.
Nhưng ngay tối qua, khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, giọng nói điện tử ấy lại xuất hiện bên tai, nói rằng tôi sắp rời đi.
Nếu là trước đây, tôi chỉ cảm thấy vui mừng.
Nhưng lần này.
Tôi, hoảng rồi.