Sau Khi Xuyên Sách, CP Của Ta Thành Đôi Rồi
- Cập nhật
- 2 tháng trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Tác giả
- Độ Ngã
- Thể loại
- Ngôn TìnhCổ ĐạiĐoản VănHài HướcXuyên Sách
- Team
- Eunice Bạch Nguyệt
- Lượt xem
- 2,324
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 10
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
• Đề cử: Thời Khanh
• Edit: Eunice Bạch Nguyệt • 白月
• Giới thiệu:
Ta xuyên thành nữ phụ đ-ộ-c á-c trong sách, nhưng lại là một phi tần sắp bị xử t-ử.
Hoàng đế Ôn Chiêu ngồi trên long ỷ, khuôn mặt tuấn tú âm trầm:
“Giang thị tâm địa độc ác, phẩm hạnh không đoan chính, có ý đồ mưu hại Hoàng tự, lôi xuống đ-á-n-h ch-ế-t.”
Tình tiết ch-ế-t tiệt này đúng là quen thuộc thật đấy?
Thế mà ta lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết vừa đọc tối hôm qua?
Vậy thì tên đàn ông mặt lạnh trước mắt chính là boy si tình Ôn Chiêu trong cuốn tiểu thuyết rồi. Nhìn vị quân vương trẻ tuổi phía trước, ta cười khinh miệt,
Hoàng đế chó má muốn ta ch-ế-t ư, nghĩ cũng đừng nghĩ hay như vậy nữa đi.
Ta dập đầu điên cuồng, lớn tiếng hô: “Hoàng thượng tha mạng, thần thiếp thực sự không hề hay biết bất cứ điều gì.”
Ôn Chiêu: “Chứng cứ đều rành rành ở đây, ngươi còn không biết cái gì?”
Ta: “Thần thiếp không biết người chủ mưu thực sự đứng phía sau kia là Hoàng hậu nương nương, không biết đứa bé trong bụng Thẩm cô nương không phải là dòng dõi Hoàng gia, càng không biết Hoàng thượng giam giữ quân lương ở biên cương với ý đồ gi-ế-t ch-ế-t Tạ tướng quân nơi tiền tuyến.”
“Thần thiếp thực sự không hề biết gì cả!”
Sắc mặt Ôn Chiêu đột nhiên thay đổi, giận dữ lan tràn, hung tợn nói: “Câm miệng.”
Nữ chính Thẩm Thính mở to hai mắt, cố gắng gượng dậy từ trên giường. Ôn Chiêu hoảng loạn chạy tới đỡ nàng: “Thính Thính…”
Thẩm Thính giáng một cái tát lên mặt hắn, cực kì bi thương: “Ngài nói chỉ cần ta bằng lòng ở bên cạnh ngài thì ngài sẽ buông tha cho Tạ Lang, ngài buông tha chàng ấy là như vậy sao?”
Ôn Chiêu nghiêm mặt, lặng thinh không nói một lời.
Ối chà, vừa rồi còn không phải tự cho mình là nhất à, để ta chống mắt lên coi ngươi xử lý cục diện rối rắm này ra làm sao.
Ta lại thêm dầu vào lửa:
“Ài, thời tiết ở biên quan giá rét, Tạ tướng quân bọn họ đến cái áo bông cũng không có, cũng không biết có thể chịu đựng được hay không.”
Vẻ mặt Ôn Chiêu hệt như muốn gi-ế-t người: “Giang thị, ngươi ở đó nói bậy gì đó, ta thấy ngươi điên rồi!
Người đâu! Lôi nàng ta ra ngoài cho ta!”
Trên gương mặt nhợt nhạt của Thẩm Thính thoáng hiện lên vẻ tức giận, nàng cũng bực dọc hô lớn: “Ta xem ai dám động đến nàng ấy?!”
Vẻ mặt Ôn Chiêu như hận không thể băm vằm ta thành trăm vạn mảnh, hắn âm trầm u ám nói:
“Thần trí của Giang thị không tỉnh táo, áp giải nàng ta xuống, nhốt lại.”
Thị vệ bịt miệng ta lại, dùng cách thức chướng tai gai mắt như vậy mà kéo ta xuống. Ta nghẹn ngào mà kêu, trong lòng lại thầm mắng: Hoàng đế chó má, ngươi ch-ế-t cũng không được tử tế!