SAU KHI XUYÊN KHÔNG, TÔI ĐẠI CHIẾN CÙNG NGƯỜI CHA TỔNG TÀI - CHƯƠNG 5: GEN CỦA CHỊ TỆ QUÁ. IQ LÀ DO DI TRUYỀN, KHÔNG THAY ĐỔI ĐƯỢC
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:44:23
Lượt xem: 767
Tôi cầm quyển truyện tranh dành cho trẻ mẫu giáo bên cạnh, che mặt: "Không cần đâu."
Dù linh hồn tôi là một linh hồn đã trưởng thành, nhưng một số tài năng là bẩm sinh, tôi làm sao so bì được?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Không so được!
Kiều Dịch, hacker huyền thoại trong tương lai, hiện tại tôi không thể với tới được.
Nhưng tôi vẫn tò mò: “Giờ em đang làm gì đấy?”
Kiều Dịch: “Đang sửa lại tường lửa cho công ty của ba nè. Hôm trước, công ty bị đối thủ tấn công hệ thống, các kỹ thuật viên đều bó tay. Hết cách, ba đã nhờ em giúp.”
Tôi: “...”
Kiều Tầm, ông đúng là biết lợi dụng con cái!
Tôi và nữ chính cùng hai đứa nhỏ sống rất hòa thuận với nhau, nhưng với Tạ Tầm thì cứ như nước với lửa.
Ông ta châm chọc, tôi đáp trả lại bằng những lời cay nghiệt.
Ông ta nói bóng nói gió, tôi liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ông ta, giả vờ thành đứa trẻ đáng thương vô hại.
Đôi khi ông ta chửi rủa và buông lời cay độc, tôi thẳng tay "cướp" luôn vợ của anh ta!
“Đã lâu rồi mẹ không ngủ cùng với các con ngủ nhỉ? Tối nay mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ cho các con nghe nhé.”
Nữ chính ngồi xuống, dịu dàng nói với chúng tôi. Ba đứa trẻ, gồm cả tôi, xếp hàng ngay ngắn, đôi mắt tròn xoe chờ đợi.
“Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc, trong vương quốc đó có một nữ hoàng, bà ấy có một tấm gương thần..."
Nội dung câu chuyện không quan trọng bằng người kể chuyện!
Nội dung câu chuyện chẳng còn quan trọng nữa, điều quan trọng là ai đang kể! Kể từ khi Kiều Tầm và nữ chính đến với nhau, không chỉ tôi mà ngay cả Kiều Dịch và Kiều Nhiễm cũng ít khi được ngủ cùng mẹ.
Cả hai đứa nhỏ lén lút trao cho tôi ánh mắt tán thưởng: “Làm tốt lắm!”
Giờ thì ông bố nhỏ nhen, ghen tuông Kiều Tầm chắc đang lẻ loi một mình ở phòng làm việc rồi nhỉ? Ha ha ha...
Giọng kể êm ái của nữ chính đưa chúng tôi vào giấc ngủ ngon lành.
Kiều Dịch và Kiều Nhiễm đều có IQ xuất chúng, Kiều Tầm muốn cho cả hai nhảy lớp tiểu học.
Nhưng nữ chính - Thẩm Ninh không đồng ý.
Cô không muốn con mình chịu áp lực quá lớn, cô hy vọng chúng có một tuổi thơ bình thường, được trải nghiệm từng giai đoạn khác nhau của cuộc sống như bao đứa trẻ khác. Có thể tự mình khám phá những điều thú vị xung quanh, từ đó có những suy tính và kế hoạch riêng cho bản thân.
Kiều Tầm lại không nghĩ vậy.
Ông cho rằng, nếu bọn trẻ đã thông minh như vậy thì không nên lãng phí thời gian ở tiểu học làm gì. Hơn nữa, nếu học cùng lớp với những bạn học có chỉ số IQ khác biệt, chúng sẽ cảm thấy nhàm chán và tẻ nhạt.
Nếu được đặt vào môi trường với những người có cùng trình độ, chúng sẽ tiến bộ vượt bậc và tự tin hơn.
Thẩm Ninh nói: “Hay là chúng ta hỏi ý kiến bọn trẻ đi?”
Kiều Tầm: “Cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-xuyen-khong-toi-dai-chien-cung-nguoi-cha-tong-tai/chuong-5-gen-cua-chi-te-qua-iq-la-do-di-truyen-khong-thay-doi-duoc.html.]
Dù nghĩ như vậy, nhưng ông vẫn tôn trọng ý muốn của các con.
Sau khi nghe bố mẹ nói chuyện, Kiều Dịch và Kiều Nhiễm đều quay sang nhìn tôi.
Tôi: “???”
Kiều Dịch hỏi: “Chị Nguyệt, chị có muốn nhảy lớp cùng chúng em không?”
Kiều Nhiễm cũng hai mắt lấp lánh nhìn tôi, gương mặt đầy mong đợi.
Tôi: “???”
Kiều Tầm và Thẩm Ninh: “???”
Trước khi tôi kịp mở miệng trả lời, Kiều Tầm đã hừ lạnh một tiếng, gương mặt đầy khinh bỉ, như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm:
"Ai cơ? Dựa vào nó mà cũng nhảy lớp? Nó không kéo tụt lớp là may rồi chứ ở đó mà nhảy.”
Tôi: “...”
Ông ta không tìm tôi gây sự thì sẽ c.h.ế.t à?
Tôi thở dài, giả vờ bất lực: “Đúng vậy, biết làm sao được, gen của chị tệ quá mà. Hết cách rồi, IQ là do di truyền. Chị không thay đổi được”
Nụ cười của Kiều Tầm biến mất, ông ta giận tím người: “Kiều Nguyệt! Ngươi đang ám chỉ ai đó hả?”
Tôi ngoáy tai, giả vờ không nghe thấy: “Ơ, con có chỉ đích danh ai đâu. Ba à, sao ba lại tự nhận như thế?”
Thấy tôi và Kiều Tầm sắp lao vào cãi nhau…
Thẩm Ninh và hai đứa nhỏ đã quá quen với việc tôi và Kiều Tầm thường xuyên đấu đá. Mọi người chỉ biết kéo chúng tôi ra:
“A Tầm, anh bình tĩnh lại đi, Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, con bé chưa hiểu chuyện thôi.”
“Chị Nguyệt, thôi mà. Bố lúc nào cũng thế, chị đừng để bụng.”
Dỗ dành chúng tôi xong, Kiều Dịch lại hỏi lần nữa.
Tôi lắc đầu: “Chị có kế hoạch riêng rồi, hiện tại không muốn nhảy lớp.”
Kiều Tầm lập tức nói móc: “Gì mà không muốn nhảy lớp? Dù có muốn nhảy cũng nhảy có được đâu! A——đau đau đau!”
Thẩm Ninh véo tai ông ta, nghiến răng ken két: “Anh có thể bớt nói lại vài câu được không? Lớn đầu rồi mà còn đi cãi nhau với con gái! Bộ anh không thấy mất mặt hả?”
Kiều Nhiễm suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy con cũng không nhảy lớp nữa.”
Kiều Dịch gật gù hưởng ứng: “Con cũng vậy.”
Kiều Tầm: “...”
Kiều Tầm không cam tâm, ông vẫn tiếp tục khuyên nhủ hai đứa con yêu quý:
“Hai đứa không nhảy lớp thật à? Kiều Nguyệt thì thôi bỏ qua. Trí thông minh của nó không đủ, nhưng các con hoàn toàn có thể tiếp xúc với những tài nguyên học tập tốt hơn mà...”