Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa - Chương 31: Cãi nhau

Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:13:04
Lượt xem: 852

Anh ta đặt đồ đang cầm trong tay xuống, "Sao vậy?"

Hai đứa bé đều không nói lời nào.

Bùi Duật Sâm cũng không hề khó chịu, anh ta nhìn về phía Tống Ngôn, nói với giọng dịu dàng: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

“Cuốn sách nhỏ của Tiểu Bảo không thấy đâu, thằng bé hiểu nhầm là Bùi Quý Xuyên lấy trộm, hai đứa trẻ đã đánh nhau một trận.”

Bùi Duật Sâm: "..."

Tống Ngôn lấy túi mang theo căn cước, lại pha một bình sữa bột cho Tiểu Bảo, lắc lắc hai lần.

"Nhưng chắc chắn không phải là Quý Xuyên trộm, em nghi ngờ là Bùi Điềm Điềm. Mấy ngày nay con bé suốt ngày chạy đến chỗ mẹ anh, vừa hay anh về nhà, chúng ta đi qua đó một chuyến."

Tống Ngôn nói: “Em không phản đối chuyện anh nhận con của người khác làm con nuôi, nhưng điều kiện tiên quyết là đứa trẻ này phải ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không gây rắc rối. Nếu như con bé thực sự trộm đồ của Tiểu Bảo thì em tuyệt đối sẽ không nhận đứa trẻ là con gái nuôi của em."

Sau khi trải qua chuyện xảy ra sáng nay, Tống Ngôn mới nhận ra rằng Bùi Điềm Điềm từ nhỏ đã không phải là người tốt.

Cố tình để mình hiểu lầm Tiểu Bảo, nổi giận với Tiểu Bảo khiến Tiểu Bảo càng chán ghét người mẹ như cô...

Cô đã quá tin tưởng cô bé, cuối cùng mới có thể rơi vào kết cục kia.

Kiếp trước Tống Ngôn còn thắc mắc tại sao Bùi Điềm Điềm lại đột nhiên chán ghét mình đến vậy.

Bây giờ quay đầu nghĩ lại, mới nhận ra rằng tất cả những điều này xảy ra đều có lý do.

Bởi vì Bùi Điềm Điềm căn bản chưa bao giờ thực sự thích người mẹ nuôi là cô.

Nghe được những lời này, khuôn mặt nhỏ Bùi Quý Xuyên căng cứng lên, có chút tái nhợt.

Tống Ngôn giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt của cậu bé, cầm lấy áo khoác của Tiểu Bảo đi tới giúp cậu mặc quần áo.

Bùi Duật Sâm cũng không nói gì, xem ra anh ta đã đoán trước những gì Tống Ngôn sẽ nói.

Anh ta không thích người tay chân không sạch sẽ, cho dù là người lớn hay trẻ em.

"Trước tiên cứ đến nhà họ Bùi một chuyến, ít nhất phải lấy lại cuốn sách nhỏ của Tiểu Bảo, trong đò đều là những con số thằng bé thường làm, có ý nghĩa rất lớn đối với Tiểu Bảo."

Bùi Duật Sâm khẽ gật đầu, nhìn về phía con trai mình: "Tiểu Bảo, lại đây."

Tiểu Bảo liếc anh ta một cái, nhanh chóng đi vòng qua anh ta, đưa tay nắm lấy tay Tống Ngôn.

Tống Ngôn cúi đầu, nhìn thấy trong đôi mắt to xinh đẹp của cậu bé có chút ỷ lại vào cô, trong lòng có cảm giác ấm áp không nói ra được.

"Con muốn đi cũng mẹ."

"Được." Tống Ngôn nắm tay dẫn cậu đi ra ngoài.

Bùi Duật Sâm quay đầu lại liếc nhìn Bùi Quý Xuyên đang bối rối, nói: "Cháu cũng đi cùng đi.”

Bùi Quý Xuyên đi theo phía sau.

Cả nhà lặng lẽ bước đi bên nhau, nhưng không giống như một gia đình mà giống như những người xa lạ hơn.

Ánh mắt của Bùi Duật Sâm rơi vào trên người đứa trẻ và Tống Ngôn, hỏi: "Hôm nay Tiểu Bảo được nghỉ học à?"

Tống Ngôn dừng lại một chút, buông tay Tiểu Bảo ra, bảo cậu đi về phía trước: “Suýt nữa em quên nói với anh chuyện này, lớp mẫu giáo bên kia không cho Tiểu Bảo đi học. Em thấy nếu như không được thì em có dự định đưa thằng bé đi học ở một trường mẫu giáo bên ngoài.”

"Không cho?" Bùi Duật Sâm cau mày: "Là ý gì?"

"Còn có thể là ý gì? Tiểu Bảo không thích nói chuyện, tất cả mọi người đều không đối xử với thằng bé như người bình thường. Chỉ cả của anh không chịu trả lại tiền, đã nhờ vả họ hàng của mẹ chồng ở lớp mẫu giáo chèn ép Tiểu Bảo, không cho thằng bé đi học ở lớp mẫu giáo, nếu không anh cho rằng hôm qua mẹ chồng con dâu chị cả đến tìm em làm gì?”

Tống Ngôn nhìn con trai trước mặt, thấp giọng nói.

“Em đã bán việc ở nhà máy dệt, định tìm một công việc làm giáo viên, đến lúc đó sẽ trùng với giờ học của Tiểu Bảo, cũng thuận tiện đưa thằng bé đi học.”

Cô cũng chỉ là thông báo cho Bùi Duật Sâm một tiếng, chứ không cần anh ta đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua/chuong-31-cai-nhau.html.]

Bùi Duật Sâm dừng bước lại, sắc mặt anh ta u ám khó coi.

Không ngờ tới mình chỉ là đi làm việc có hai ngày mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Để hai mẹ con phải chịu đựng nỗi uất ức lớn như vậy.

Vốn còn nghĩ đòi được tiền trở về coi như xong.

Không ngờ chị cả ngoài mặt thì đồng ý với mình, sau lưng lại lén lút chèn ép không gian sống của vợ con anh ta.

Hai chữ “Xin lỗi” này, từ khi anh ta trở về đến bây giờ, không biết đã nói bao nhiêu làn.

Nhưng ngôn từ của anh ta luôn nhạt nhẽo, Tống Ngôn cũng không hề để ý đến lời xin lỗi của anh ta.

Cô thậm chí còn không có cảm giác gì cả, đã suy nghĩ kỹ về cuộc sống sau này.

Chỉ là trong kế hoạch cuộc sống sau này của cô, không có anh ta tham gia.

Nhìn sắc mặt khó coi của anh ta, Tống Ngôn còn tưởng mình bán công việc đã chọc giận anh ta.

"Nếu như anh cũng cho rằng việc bán công việc là em đã làm sai, em có thể chia cho anh một nửa số tiền bán được, như vậy đã đủ chưa?"

Mặc dù công việc này là cô thông qua phỏng vấn mới có được, nhưng cũng thực sự là nhờ có Bùi Duật Sâm giới thiệu nên cô mới có cơ hội được phỏng vấn.

Cho nên người nhà họ Bùi mới không chịu buông tha như thế.

Cho rằng tất cả đều thuộc nhà họ Bùi bọn họ.

Ngoài những thứ dùng để nuôi nấng con cái, Tống Ngôn không muốn nợ anh ta thứ gì.

Cô đã tốt nghiệp trung học, dù thế nào cũng sẽ tìm được việc làm, sẽ không phải đi xin tiền nữa.

Cũng không cần bất cứ thứ gì của anh ta.

Bùi Duật Sâm không ngờ rằng cô sẽ nghĩ như vậy, thần sắc anh ta có chút khó hiểu nhìn Tống Ngôn, Tống Ngôn bị nhìn chằm chằm rất không thoải mái, sao vậy, chẳng lẽ còn không đủ sao?

Một lúc lâu sau, Bùi Duật Sâm nói từng câu từng chữ một: "Anh nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Công việc này là do em phỏng vấn có được chính là của em, em bán đi thì tiền cũng là của em, không liên quan gì đến anh. Hơn nữa, em là vợ của anh, không cần phải chia rõ ràng với anh như vậy, anh chưa bao giờ có ý định chia số tiền này với em."

Tống Ngôn sửng sốt một lát, sau đó lại nghe anh ta lạnh lùng nói: “Anh biết trong lòng em tức giận, nhưng anh cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với em. Giữa vợ chồng với nhau sao phải đối chọi gay gắt như vậy? Nếu như sau này em có chuyện gì không hài lòng với anh, em có thể nói thẳng, loại hành vi thăm dò này luôn khiến cho người khác khó chịu.”

Nói xong, giống như muốn cho Tống Ngôn thời gian suy ngẫm, anh ta trực tiếp đi lên phía trước..

Tống Ngôn lấy lại tinh thần, tức giận đỏ mặt.

Cái gì gọi là chưa làm chuyện gì có lỗi với cô? Đối chọi gay gắt với anh ta?

Lời nói của người đàn ông này giống như đang nói cô kỳ quái, cố tình gây chuyện.

Tống Ngôn tức giận, đôi mắt trừng lớn, khuôn mặt thường ngày nhợt nhạt cũng bởi vậy mà có thêm mấy phần huyết sắc, lại khiến người ta nhìn mà yêu thích.

Cô đang muốn nổi giận, lại nhìn thấy Tiểu Bảo và Bùi Quý Xuyên đi phía trước đều quay đầu lại nhìn cô.

Dường như đang nghi hoặc vì sao cô lại đột nhiên dừng lại.

Tống Ngôn không thể nổi giận trước mặt trẻ con, chỉ có thể nuốt cục tức này xuống trước

Cả nhà đi đến nhà họ Bùi trong im lặng.

Bùi Điềm Điềm đã liên tiếp chạy qua bên này mấy ngày nay, lúc này đang cho gà ăn trong sân.

Vương Diễm Mai đang ngồi trong sân ăn hạt dưa, lúc này bà ta đang nghỉ ngơi, nhìn thấy con trai và con dâu tới, lập tức đứng dậy, nhiệt tình nói: “Sao hôm nay con lại có thời gian đến đây? Nghe nói Tiểu Bảo không thể đi học phải không? Mẹ đã nói rồi, thằng bé không thể đi học được, con còn không tin, nhất định phải đưa đi, lần này thì tốt rồi.”

Chuyện này là bà ta nghe Bùi Điềm Điềm nói. Vương Diễm Mai không biết rõ ràng về chuyện ở lớp mẫu giáo, nghe kể chuyện này, trong lòng bà ta cực kỳ vui vẻ.

Bà ta đã nói đầu óc Tiểu Bảo không thông minh nhưng con trai bà ta vẫn không tin. Bây giờ thì sao, lớp mẫu giáo cũng không nhận cậu bé.

Tại sao lại lãng phí số tiền kia như vậy?

Tống Ngôn nghe được trong giọng nói của bà ta mang theo vẻ hả hê. 

Loading...