Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa - Chương 30: Kẻ trộm là ai?

Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:12:50
Lượt xem: 777

“Tôi không trộm sách của cậu.” Nam chính Bùi Quý Xuyên nước mắt lưng tròng, quật cường nói.

"Chính là cậu trộm, ngoại trừ cậu ra không ai lấy đồ của tôi." Tiểu Bảo hung dữ trừng mắt nhìn Bùi Quý Xuyên, giống như một con sói con hung hãn.

Cậu bé đã nhìn thấy tất cả, khi mẹ dạy cậu học chữ, Bùi Quý Xuyên luôn ở bên cạnh lén lút lắng nghe.

Còn nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhỏ của cậu bé mà ngẩn người.

Vừa rồi cậu bé tìm cuốn sách nhỏ nhưng lại không thấy đâu, chắc chắn là cậu ta ăn trộm.

Tống Ngôn nhìn thấy cảnh tượng này thì sửng sốt, vội vàng bước lên phía trước nói: "Tiểu Bảo buông tay ra!"

Tiểu Bảo uất ức nhìn về phía mẹ mình.

Đêm qua cậu bé nằm mơ, trong giấc mơ Bùi Điềm Điềm nói cậu lấy trộm cuốn sách của Bùi Quý Xuyên, nhưng rõ ràng cậu không ăn trộm, sau đó, mẹ mắng cậu, còn phạt cậu đứng, không cho cậu ăn cơm.

Cậu không trộm cuốn sách của Bùi Quý Xuyên, cậu cũng có một cuốn sách mà.

Khi Tiểu Bảo tỉnh dậy, cậu đi tìm cuốn sách của mình nhưng lại không tìm thấy.

Cậu bé đột nhiên rất tức giận, chắc chắn là Bùi Quý Xuyên đã ăn trộm.

Trong giấc mơ, cậu ta còn vu oan cậu ăn trộm đồ, rõ ràng cậu ta mới là kẻ trộm.

Tiểu Bảo hận c.h.ế.t cậu ta

"Tôi không làm!" Bùi Quý Xuyên nhìn thấy Tống Ngôn xuất hiện, không khỏi cảm thấy uất ức, oa một tiếng khóc lớn, khóc tới tê tâm liệt phế.

Giống như là vô cùng oan ức.

Tống Ngôn Yên sải bước đi đến gần hai đứa trẻ, đưa tay gỡ bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo ra khỏi tay Bùi Quý Xuyên.

Chỉ một hành động như vậy đã khiến Tiểu Bảo lầm tưởng rằng cô đứng về phía Bùi Quý Xuyên, cậu bé uất ức, vành mắt đỏ hoe.

Quả nhiên, mấy ngày nay mẹ chỉ là giả vờ thôi.

Cô vẫn giống như trong giấc mơ, vẫn đứng về phía người khác.

Cậu bé ghét mẹ.

Tiểu Bảo nghĩ như vậy, cũng"Oa"Một tiếng khóc lên. Hai đứa trẻ trong phòng thi nhau xem ai khóc to hơn.

Tống Ngôn đau đầu, quát lớn: "Hai đứa đừng khóc nữa!"

Hai đứa trẻ lập tức dừng lại.

Rốt cuộc vẫn còn có chút sợ cô.

Chỉ là đôi vai nhỏ rụt lại.

"Tiểu Bảo, con nói trước đi, đã xảy ra chuyện gì?" Mặc dù Tống Ngôn rất yêu thương Tiểu Bảo nhưng cũng không muốn chiều hư cậu bé.

Vừa rồi cô thấy rõ ràng Bùi Quý Xuyên không ra tay, chắc chắn là Tiểu Bảo đã ra tay trước.

Tiểu Bảo: “Cậu ta ăn trộm cuốn sách nhỏ của con.”

Bùi Quý Xuyên: "Cháu không ăn trộm!"

Mặc dù Tống Ngôn không thích nam chính, nhưng cũng biết đối phương không phải là một tên trộm vặt.

Cô cau mày.

"Tiểu Bảo, sao con biết là Quý Xuyên ăn trộm?" Cô nhìn về phía Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo không thể nói được, đó là cậu bé cảm giác như vậy.

Tống Ngôn đột nhiên cảm thấy cảnh tượng có chút quen thuộc. Khi cô cẩn thận nghĩ lại, mới nhận ra ở kiếp trước, hình như cũng từng xảy ra chuyện tương tự.

Kiếp trước, Tiểu Bảo rất chán ghét hai anh em, cô đưa bọn họ đi họ, không đưa cậu bé đi, Tiểu Bảo rất tức giận, còn xé vở của Bùi Quý Xuyên.

Khi đó, cô cảm thấy cậu bé quá đáng, còn đánh cậu bé.

Sau đó cô lại mua một sách mới cho Bùi Quý Xuyên.

Kết quả lại biến mất.

Bùi Điềm Điềm nói là Tiểu Bảo đã lấy trộm, cô tin là thật, trừng phạt Tiểu Bảo.

Bây giờ Tống Ngôn nghĩ lại, hận không thể tự tát vào mặt mình một cái.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng mặc dù mình không quan tâm tới Tiểu Bảo nhưng cũng không đối xử tệ với cậu bé.

Nhưng khi nghĩ lại, mới biết được mình đã quá đáng như thế nào

Có lẽ Tiểu Bảo đã phải thất vọng lắm khi cô tin tưởng hai anh em nam chính mà không tin cậu.

Bùi Quý Xuyên uất ức lau nước mắt, cậu bé thực sự không ăn trộm sách của Tiểu Bảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua/chuong-30-ke-trom-la-ai.html.]

Cậu bé không phải là người xấu như vậy.

Trước đây cậu bé ở nhà thím, con trai của thím cũng đổ oan cho cậu bé như vậy.

Thím không bao giờ tin cậu, còn đánh đòn cậu.

Cậu bé sợ hãi nhìn về phía Tống Ngôn.

"Bùi Điềm Điềm đâu rồi?" Tống Ngôn không nhìn vẻ lo lắng bất an trên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, lại chú ý tới Bùi Điềm Điềm không có ở nhà.

Cô nheo mắt lại.

Nhân vật nam chính chỉ là người có tính cách lạnh lùng, nhưng có lòng tự trọng rất cao, cho dù cậu bé có c.h.ế.t đói cũng sẽ không đi ăn trộm đồ của người khác.

Cho nên Tống Ngôn tin rằng không phải cậu bé ăn trộm, nhưng Bùi Điềm Điềm thì có thể.

Bùi Điềm Điềm hẹp hòi , ích kỷ, hay ghen tị lại ham hư vinh.

Không thể nhìn người khác tốt hơn mình.

Trước đây cô bị vẻ ngoài đáng yêu của Bùi Điềm Điềm mê hoặc, cho nên chưa bao giờ nghi ngờ cô bé.

Nhưng vào lúc này, cô nghĩ rằng người có khả năng làm loại chuyện này nhất chỉ có thể là cô bé.

Biểu cảm của Bùi Quý Xuyên cứng đờ, cậu bé nhớ lại những lời em gái nói với mình ngày hôm qua, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Cậu bé tương đối hiểu rõ tính tình của em gái, từ giọng điệu ngày hôm qua của cô bé, không chỉ là ghen tị với việc Tiểu Bảo được đi học, còn có mấy phần hậm hực.

Bùi Quý Xuyên biết rất rõ không phải mình ăn trộm cuốn sách nhỏ của Tiểu Bảo.

Vậy thì chỉ có thể là em gái.

Bởi vì trong nhà cũng chỉ có mấy người bọn họ .

"Em ấy, em ấy đến nhà bà nội Bùi." Trong khoảng thời gian này, sáng sớm mỗi ngày, em gái đều chạy đến nhà bà nội Bùi.

Cũng không biết là tới đó làm gì.

Mãi đến tối mới trở về.

Lúc này Tiểu Bảo mới nghĩ tới Bùi Điềm Điềm.

Cậu bé lập tức biến sắc.

Chẳng lẽ thực sự không phải Bùi Quý Xuyên mà là em gái cậu ta sao?

Trong giấc mơ Bùi Điềm Điềm thậm chí còn đáng ghét hơn Bùi Quý Xuyên.

Cho nên cậu luôn không thích cô bé.

"Tiểu Bảo, con yên tâm, lát nữa mẹ sẽ dẫn con tới nhà ông nội con, tìm Bùi Điềm Điềm hỏi rõ ràng. Nếu như là con bé lấy, mẹ nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con. Sau này con không được đánh nhau với người khác, biết không?”

Tiểu Bảo ở bên ngoài chính là như vậy, nếu có người cướp mất đồ của cậu bé, cậu bé sẽ đánh trả.

Nhưng thân thể cậu bé yếu đuối, không thể so sánh với ai, cho nên trên mặt mũi luôn bị đánh tới thâm tím.

Kiếp trước cậu bé cũng luôn gây chuyện ở bên ngoài, trở thành một đứa trẻ đường phố bị mọi người ghét bỏ.

Lần này nam chính không dám đánh cậu bé, sợ bị mắng, cho nên đành phải nhẫn nhịn, nhưng nếu thật sự động thủ, hiện tại Tiểu Bảo chắc chắn là đánh không lại nam chính.

Cô không lo lắng cho Bùi Quý Xuyên mà lo lắng cậu bé sẽ bị thương.

"Sau này nếu lại gặp phải chuyện như vậy, không thể nói ra tay là ra tay, đợi mẹ tới làm chủ giúp con, con vẫn còn nhỏ, không thể đánh lại ai được, chỉ có thể chịu thiệt thời, hiện tại Quý Xuyên nhường con, nhưng bên ngoài, người khác sẽ nhường con sao?”

Tiểu Bảo nửa hiểu nửa không, nhìn cô một chút, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị nói: “Đó là cuốn sách nhỏ mẹ mua cho con, đó là sách của con, không cho cậu ta.”

Tống Ngôn sửng sốt một lát, chỉ vì đó là sách cô mua cho cậu, cho nên cậu mới tức giận như vậy sao? Trong lòng cô có chút chua xót.

"Được rồi, mẹ biết, Tiểu Bảo biết quý trọng đồ vật của mình là tốt, nhưng sau này đừng để mình phải chịu thiệt thòi."

Nói xong, cô đứng dậy đi đến tủ tìm mấy viên kẹo đậu phộng đưa cho cậu bé: “Cái này là thưởng cho con, nhưng hôm nay chỉ được ăn một viên, còn lại thì để giành.”

Tiểu Bảo sững sờ nhìn viên kẹo trong tay, cậu bé đánh nhau, còn hiểu lầm Bùi Quý Xuyên.

Mẹ không phạt cậu mà còn cho cậu ăn kẹo.

Tống Ngôn đứng thẳng người, nhìn về phía Bùi Quý Xuyên vẫn đang lau nước mắt.

Cô đưa một viên kẹo cho cậu bé: “Tiểu Bảo hiểu lầm cháu rồi, viên kẹo này coi như xin lỗi cháu, thằng bé không phải cố ý đâu.”

Bùi Quý Xuyên sững sờ nhìn viên kẹo trong tay, không thể phục hồi tinh thần.

Cậu bé lại ngẩng đầu, Tống Ngôn đã nói với Tiểu Bảo: "Lại đây, rửa mặt chải tóc một chút, con nhìn con bẩn thỉu thành dạng gì rồi.”

Tiểu Bảo nhét kẹo vào trong túi, nghĩ đến lời khen vừa rồi của Tống Ngôn, trong lòng cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều.

Dương như không còn tức giận về việc cuốn sách nhỏ của mình bị ăn trộm nữa.

Bùi Duật Sâm đầy người phong trần vội vã trở về, nhìn thấy đôi mắt của hai đứa trẻ sưng húp như quả óc chó. 

Loading...