Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa - Chương 23: Hiểu lầm

Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:10:51
Lượt xem: 873

Trên thực tế, Tống Ngôn không mong đợi Bùi Duật Sâm sẽ đón Tiểu Bảo, bởi vì cô biết rất rõ một khi người đàn ông này làm việc, căn bản là lục thân không nhận.

Kiếp trước cũng là quanh năm đi sớm về muộn.

Nhưng cô không ngờ người đàn ông ngoài miệng thì nói sẽ đi đón Tiểu Bảo tan học, bây giờ lại đang cõng con trai của người khác, đứng cùng với một người phụ nữ khác.

Có chướng mắt không? Có lẽ là có, nhưng trong mắt cô càng nhiều hơn chính là sự chế giễu.

Chu Xảo đã rất nhiều năm không trở về, bất chấp thế tục bỏ rơi con cái, ly hôn, đi học đại học.

Người khác có thể không nhớ rõ cô ta trông như thế nào, nhưng Tống Ngôn lại nhớ rất rõ ràng.

Hoá ra từ rất sớm trước đó hai người đã bí mật tiếp xúc với nhau.

Ở kiếp trước, Bùi Duật Sâm vừa nhận hai đứa trẻ làm con thừa tự dưới tên của mình thì nghe tin Chu Xảo đã trở về.

Lúc đó cô còn có chút lo lắng không biết Chu Xảo có ý kiến gì không.

Nhưng Chu Xảo cư xử tương đối rộng lượng, giống như đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra, đồng thời còn hứa sau này sẽ thường xuyên đến thăm bọn trẻ, làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, còn khẳng định chắc chắn sẽ không để hai đứa trẻ làm tăng thêm gánh nặng cho bọn họ.

Lúc đó cô còn thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Bảo cảm giác được mẹ mình khựng lại, cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của cô.

Đúng là người bố vừa về nhà cách đây không lâu của cậu bé, đang nói chuyện với một người phụ nữ lạ.

Khoảnh khắc Tiểu Bảo nhìn sang, Bùi Duật Sâm dường như cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu lại nhìn.

Đột nhiên nhìn thấy Tống Ngôn và Tiểu Bảo, anh ta dừng lại hai giây.

Tiểu Bảo nhìn Bùi Quý Xuyên mà anh ta đang cõng trên lưng, bờ môi bĩu ra một cái.

Tống Ngôn còn chưa kịp nói chuyện thì Tiểu Bảo đã kéo cô đi.

Cô quay mặt, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bảo.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé căng ra, trong đôi mắt mang theo chút lửa giận.

Ánh mắt này giống như ngày hôm đó Tiểu Bảo nhìn cô khi anh em Bùi Quý Xuyên mới chuyển đến nhà.

Mặc dù Tiểu Bảo không thích Bùi Duật Sâm, trong mắt cậu bé dường như không hề có sự tồn tại của người bố này.

Nhưng sâu thẳm trong trái tim, cậu vẫn không muốn bố mẹ mình bị những đứa trẻ khác cướp mất.

Mặc dù Tống Ngôn đã không còn quan tâm, dù sao trong tiểu thuyết, mẹ của nam chính Chu Xảo và Bùi Duật Sâm đã kết hôn ngay sau khi cô qua đời không lâu, hai người yêu nhau ngọt ngào, là giai thoại khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

Tống Ngôn từ tức giận ban đầu chuyển sang tê dại.

Tất nhiên là không thèm để ý nữa.

Nhưng Tiểu Bảo thì khác.

Cô cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Bùi Duật Sâm, thuận theo lực kéo của Tiểu Bảo, đi qua Bùi Duật Sâm bước tới phía trước.

Giống như anh ta là không khí.

Chu Xảo thấy anh ta không nói gì, cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy bóng dáng Tống Ngôn và Tiểu Bảo rời đi, cô ta lo lắng nói: "Anh Bùi, chị dâu sẽ không hiểu lầm anh chứ?"

Bùi Duật Sâm đặt Bùi Quý Xuyên xuống, "Hiểu lầm gì vậy?"

Chu Xảo nghẹn họng, bởi vì trong tiểu thuyết viết rằng Bùi Duật Sâm và em gái họ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, mẹ của anh ta, Vương Diễm Mai, luôn một mực tác hợp hai người bọn họ.

Người ngoài đều cho rằng hai người bọn họ đã bước một chân vào cửa, chỉ là bởi vì Chu Xảo phải đi học xa nhà mới không thể không chia tách với anh ta.

Khi bọn họ gặp lại nhau, Bùi Duật Sâm đã kết hôn với Tống Ngôn, người mà anh ta chỉ mới gặp một lần do yêu cầu của lãnh đạo.

Tất cả mọi người đều tiếc nuối cho tình yêu của hai người.

Mọi người cũng đều biết chuyện này.

Tống Ngôn nhìn thấy cô ta có hiểu lầm không phải là chuyện bình thường sao?

Cô ta không ngờ Bùi Duật Sâm sẽ hỏi như vậy.

“Nếu cô đã đến đây thì đưa Quý Xuyên đến bệnh viện kiểm tra xem chân nó có bị bong gân chân không.”

Bùi Duật Sâm cho rằng việc giao đứa trẻ cho mẹ ruột là hành vi hoàn toàn phù hợp.

Nói xong anh ta liền quay người đuổi theo Tống Ngôn và Tiểu Bảo.

Chu Xảo kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi.

Có chút ngơ ngác.

Dựa cốt truyện trong tiểu thuyết, lúc này không phải anh ta nên cùng cô ta đưa Bùi Quý Xuyên đến bệnh viện sao?

Bùi Quý Xuyên không chú ý đến biểu cảm của cô ta, nhìn thấy Bùi Duật Sâm giao lại mình cho đối phương như vậy, trong lòng bất giác cảm thấy hoảng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua/chuong-23-hieu-lam.html.]

Giọng điệu của chú Bùi giống như lẽ ra cậu bé phải đi theo người phụ nữ trước mặt.

Cậu bé không để ý tới cái chân đang bị thương của mình, khập khiễng đi về phía Bùi Duật Sâm.

Quả nhiên , dì Tống vẫn tức giận, cậu bé đã biết mình không nên vì chút vết thương nhỏ như vậy mà đi bệnh viện.

Bùi Quý Xuyên càng nghĩ càng hối hận, không để ý đến vết thương đau đớn ở mắt cá chân, vội vã chạy về phía nhà họ Bùi, mồ hôi đầm đìa.

Khi Chu Xảo kịp phản ứng thì cậu bé đã đi rất xa.

Cô ta vội vàng đuổi theo: "Quý Xuyên, cháu đang làm gì vậy? Dừng lại, dì đưa cháu đến bệnh viện."

Bùi Quý Xuyên bị cô ta bắt được, lập tức trở nên sốt ruột.

Lúc này, trong mắt cậu bé, dường như mình lại sắp bị đuổi đi.

Nhưng lần này, cậu bé không muốn rời đi, mặc dù dì Tồng ở nhà họ Bùi hờ hững với cậu bé, Tiểu Bảo cũng không thích cậu.

Nhưng dì Tống không hề không cho cậu ăn cơm, cũng sẽ không xé sách mà cậu nhặt được. Khi cô dạy Tiểu Bảo đọc, cậu ở bên cạnh nghe trộm cậu, cô cũng sẽ không mắng cậu.

Mặc dù Tiểu Bảo ghét cậu nhưng Tiểu Bảo cũng không bắt nạt cậu, không bắt cậu chui háng, không cưỡi cậu như cưỡi ngựa.

Cho nên Bùi Quý Xuyên cảm thấy nơi này so với môi trường sống trước đây của mình, quả thực chính là như thiên đường.

Cậu bé muốn ở lại đây mãi mãi.

Ngay cả khi mỗi ngày cậu bé phải quét dọn làm việc, không cho cậu đi học, cậu cũng đồng ý.

Càng nghĩ, hốc mắt cậu bé càng đỏ lên, hung hăng cắn một cái vào tay Chu Xảo, thấy cô ta kêu lên đau đớn rồi buông tay ra, cậu bé mới vội vàng chạy về nhà.

Chu Xảo suýt chút nữa tức chết.

Cô ta vốn không thích trẻ con nhưng do bối cảnh của tiểu thuyết, cho nên dù là để cô ta làm mẹ, cô ta cũng chấp nhận.

Ai ngờ đứa trẻ này lần đầu tiên gặp mặt lại đối xử với cô ta như vậy, Chu Xảo vô cùng tức giận.

Cốt truyện nghe có vẻ đơn giản nhưng tại sao cô ta muốn áp dụng, lại khó khăn đến vậy?

Chu Xảo giận dữ dậm chân.

Hôm nay Tống Ngôn ra ngoài, mua cho Tiểu Bảo một bàn chải đánh răng, dạy cậu bé cách đánh răng.

Khi Tiểu Bảo nhìn thấy kem đánh răng, còn tưởng đó là thứ gì đó có thể ăn được, nhưng khi cho vào trong miệng, cậu bé suýt chút nữa phun ra.

Cậu bé còn chưa biết đánh răng, nhưng cũng từng nhìn thấy người lớn đánh răng, Tống Ngôn đứng đối diện cậu bé, thấy cậu bé chuẩn bị nhổ ra, lập tức nói: “Không thể nhổ ra, cũng không thể nuốt vào."

Tiểu Bảo bởi vì buồn nôn ngước đôi mắt nước mắt đầm đìa nhìn cô, bên trong miệng ngậm kem đánh răng, nhả ra cũng không được, không nhả cũng không xong.

Tống Ngôn cầm lấy bàn chải đánh răng, bảo cậu bé há miệng ra, vừa đánh răng vừa dạy cậu cách đánh răng.

Tiểu Bảo chưa bao giờ đánh răng, nhưng có thể là do cậu bé rất ít khi ăn đồ ngọt, răng của cậu bé không bị hư, chỉ là hơi bẩn thôi.

Tống Ngôn cẩn thận đánh răng cho cậu bé, sau khi ra bọt, cậu bé cũng không còn cảm thấy buồn nôn nữa.

Sau khi chải sạch, cô đưa nước cho cậu bé súc miệng.

Tiểu Bảo học theo dáng dấp của cô, nhổ ra ngoài.

Bên trong miệng ngay lập tức trở nên sảng khoái.

Cậu bé hơi ngạc nhiên, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m răng, trơn bóng, sạch sẽ.

Hai mắt cậu bé lập tức sáng lên.

Bùi Duật Sâm bước vào sân, đã nhìn thấy Tiểu Bảo cầm gương ngắm nhìn hàm răng mèo của mình.

Cậu bé vừa nhìn, vừa nghiêng đầu nhìn Tống Ngôn, kéo miệng cô muốn xem có khác với miệng mình không.

Tống Ngôn làm theo cậu bé.

Tiểu Bảo rất ngạc nhiên khi thấy răng của mình khác với răng của mẹ.

Lại cảm thấy đẹp mắt.

Răng của mình cũng trắng như răng của mẹ!

Đôi đồng tử vốn đen nhánh của cậu bé trở nên sống động bởi vì mới lạ.

Bùi Duật Sâm nhìn tương tác giữa hai mẹ con, khuôn mặt dịu đi một chút.

Anh ta tiến lên hai bước.

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Bảo từ phía sau gương thò cái đầu nhỏ ra, nhìn thấy là Bùi Duật Sâm, cạu bé thu hồi ánh mắt lại, sau đó quay đầu đi chỗ khác, ôm theo gương chạy mất.

Tống Ngôn liếc canh ta một chút, cũng không nói gì.

Bùi Duật Sâm dừng lại một chút, lúc này mới nhớ ra chuyện mình định đi đón Tiểu Bảo tan học nhưng lại thất hứa. 

Loading...