Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa - Chương 21: Tính tiền công lao

Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:10:18
Lượt xem: 762

Không những không phải trả lại số tiền kia, nói không chừng còn có thể ép Tống Ngôn phải móc ra số tiền công việc đưa cho cô ta!

Trước khi mẹ chồng gây sự, Bùi Thuỷ Thuỷ định đến gặp mẹ chồng xin lỗi trước.

Đương nhiên phải đến gặp bà ta tước, nếu không cô ta sẽ không giải quyết được chuyện của em chồng.

Hiện tại mẹ chồng tôi đang bận rộn lo sính lễ cho chú nhỏ kết hôn, chính là lúc cần tiền.

Lúc này, Tống Ngôn đã bán công việc của mình đi, chắc chắn là bán được rất nhiều tiền.

Vương Trân Châu đã làm việc cho cô được năm năm, cô nói bán là bán, nhà họ Vương cũng sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.

Nếu cô không lấy tiền ra chia cho Vương Trân Châu, sau này Tống Ngôn đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn trong khu nhà.

Bởi vì mẹ chồng Từ Tú đang là chủ nhiệm một trường tiểu học, gần chỗ bọn họ chỉ có một trường tiểu học này, người nào cho con đi học đều phải tìm Từ Tú nhờ giúp đỡ, nếu không sẽ không được ưu đãi vị trí.

Nếu Tống Ngôn dám đắc tội bà ta, sau này con trai cô đừng nghĩ đến chuyện có thể vào học ở ngôi trường này.

Vừa về đến nhà, đã nghe thấy giọng nói giận dữ của mẹ chồng.

Bùi Thuỷ Thuỷ run lên.

Đừng thấy cô ta kiêu căng phách lối ở nhà họ Búi, nhưng khi ở trước mặt mẹ chồng Từ Tú, cô ta thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Lúc này đi vào, chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh: "Cô còn có mặt mũi trở về, sao không c.h.ế.t ở nhà họ Bùi đi?"

Bùi Thuỷ Thuỷ không những không tức giận mà còn rất nịnh nọt nói: “Mẹ, chuyện này mẹ phải nghe con giải thích, không phải như vậy đâu.”

"Không phải như vậy thì là như thế nào, ý của cô là Trân Châu đổ oan cho cô sao?" Từ Tú lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, xem cô ta có thể nói được lời gì.

Dù sao ở trong mắt Từ Tú, chuyện này chính là người nhà họ Bùi hợp tác ức h.i.ế.p nhà họ Vương bọn họ!

Chẳng phải chỉ vì bên ngoài có Bùi Duật Sâm lập nên được quân công sao? Nếu không, bà ta căn bản sẽ không để nhà họ Bùi vào trong mắt, trước kia nhà bọn họ là gia đình nghèo nhất trong khi nha.

Bà ta thậm chí còn không thèm nhìn tới lần thứ hai.

Bùi Thuỷ Thuỷ tỏ vẻ đau khổ nói: “Mẹ, là Tống Ngôn cố ý châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa chúng ta. Dù thế nào con cũng không dám tính toán trên đầu người trong nhà chúng ta, hơn nữa em gái còn cho con mười tệ một tháng, con lừa cô ấy đôi với con có ích lợi gì chứ?”

"Cô còn có mặt mũi nói chuyện, dám lén lút giấu tiền! Được lắm, Bùi Thuỷ Thuỷ, tôi quả thực đã đánh giá thấp cô."

Bùi Thuỷ Thuỷ rên rỉ: “Con cũng không muốn, đều là mẹ con ép con phải nhận. Mẹ cũng biết bà ấy không thể không thu một xu nào mà giao việc cho em gái được, có phải không? Nhưng mẹ yên tâm, con cũng không đưa hết số tiền kia cho bà ta, con vẫn giữ lại một ít, đây là muốn để sau này dùng cho Đại Tráng đi học.”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hơn nữa, chú nhỏ cũng sắp lấy kết hôn, đến lúc đó con sẽ chia một nửa cho chu nhỏ làm đám cưới, vậy nên mẹ đừng trách con nữa phải không?”

Cho dù để người trong nhà được lợi, cũng không thể để tiện nhân Tống Ngôn đó được lợi!

Quả nhiên, sau khi nghe được lời này, sắc mặt Từ Tú dịu đi một chút.

“Xem ra cô còn có chút lương tâm, nhưng chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!" Từ Tú lạnh lùng nói.

“Tất nhiên là chúng ta không thể bỏ qua như vậy được, Trân Châu đã giúp đỡ Tống Ngôn giữ lại công việc gần năm năm. Nếu không có Trân Châu, chưa biết cô ta còn có thể giữ lại được công việc này hay không, bán công việc này chắc chắn lấy được rất nhiều tiền, ít nhất cũng phải chia co Trân Châu một nửa mới đúng.”

"Cô nói không sai!" Từ Tú hừ lạnh một tiếng: "Tại sao con gái tôi lại phải chịu uất ức như vậy?"

"Chỉ là mẹ, mặc dù con muốn giúp mẹ chuyện này, nhưng bên phía em trai con thực sự không xem con ra gì, cho nên con thực sự không có cách nào..." Bùi Thuỷ Thuỷ tỏ vẻ cay đắng.

"Cậu ta có cái gì tốt? Chẳng phải chỉ là chức vụ cao hơn người khác một chút thôi sao?" Từ Tú Du vẫn còn tức giận: "Đừng quên năm đó là ai dìu dắt bố cậu ta."

Đúng vậy, năm đó bố Bùi và bố chồng của Bùi Thuỷ Thuỷ có mối quan hệ cấp trên cấp dưới.

Bởi vì hai người là người cùng quê, cho nên vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau.

Chỉ là bố Bùi không có bao nhiêu năng lực, cố gắng nửa đời người, cũng chỉ làm tới đại đội trưởng, cũng là sau khi bố Vương được thăng chức lữ đoàn trưởng, mới nâng đỡ bố Bùi, để ông ấy thăng chức tiểu đoàn phó, sau đó mới mang theo gia đình chuyện vào khu nhà quân sự.

Cho nên, nhà họ Bùi luôn cúi đầu trước nhà họ Vương.

Không ngờ thế hệ trước dừng lại ở đây, nhưng thế hệ sau lại có một người rất có năng lực.

Bảy năm trước, bởi vì Bùi Duật Sâm biểu hiện ưu tú được tuyển dụng đặc biệt vào bộ chỉ huy quân khu phía Tây, trở thành phi công của Lực lượng Không quân. Trong mấy năm qua, anh ta đã nhiều lần lập được chiến công, ngày càng nổi tiếng.

Mà con trai nhà họ Vương tới bây giờ lại mới chỉ là một tiểu đội trưởng.

Trong lòng Từ Tú vốn đã cảm thấy khó chịu.

Lúc này hành vi của nhà họ Bùi đối với bà ta mà nói, chính là vong ân phụ nghĩa!

Từ Tú càng nghĩ càng tức giận, càng không có ấn tượng tốt đối với Bùi Duật Sâm và Tống Ngôn.

Bùi Thuỷ Thuỷ thấy bà ta đã trút được cơn giận, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ ơi, Tống Ngôn còn đưa con trai đến học ở lớp mẫu giáo. Không phải cháu gái của mẹ cũng làm việc ở đó sao? Nếu cô ta dám không đưa tiền mẹ thì mẹ đừng cho con trai cô ta đi học, để xem cô ta làm gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-trong-sinh-toi-khong-lam-mot-nguoi-me-ke-tot-nua/chuong-21-tinh-tien-cong-lao.html.]

Cô ta nghĩ rằng Tống Ngôn chắc chắn là thấy mẹ mình giao hai đứa trẻ cho em trai, hai đứa trẻ đó đều là người bình thường, thông minh hơn con trai cô ta, cho nên mới hoảng sợ, lúc này mới vội vàng đưa Tiểu Bảo đi học.

Nhưng ai bảo cô đắc tội mẹ chồng mình?

Muốn đi học, không có cửa đâu.

Đi học ở trường bên ngoài, vậy sẽ phải tốn rất nhiều tiền.

Đến lúc đó sợ là không cần bọn họ phải đi tìm,Tống Ngôn Yên sẽ tự mình tìm đến hắn.

Từ Tú nheo mắt, không nói gì, coi như đã đồng ý với lời nói của con dâu.

Mà lúc này, Chu Xảo cũng từ chỗ Vương Diễm Mai biết được, Bùi Duật Sâm vẫn chưa chuyển hộ khẩu của hai đứa trẻ sang hộ khẩu của anh ta.

Cô ta có chút giật mình.

Bởi vì ở kiếp trước Bùi Duật Sâm vừa trở về, việc đầu tiên anh ta làm chính là chuyển hai đứa trẻ về hộ khẩu của mình.

Cô ta muốn chờ tất cả những chuyện này kết thúc, mới dám xuất hiện trước mặt Tống Ngôn.

Bởi vì cho dù cô ta là mẹ ruột, nhưng hộ khẩu đã chuyển sang chỗ người khác, hai đứa trẻ kia chính là người nhà họ Bùi.

Cô ta cũng không cần phải lo lắng hai đứa trẻ sẽ bị trả lại.

Cho nên nàng nguyện ý chờ Tống nói cái c.h.ế.t đi.

Cô ta thậm chí còn có thể nhân cơ hội này thỉnh thoảng đến thăm hai đứa con để phát triển tình cảm.

Sau này khi Tống Ngôn chết, mới có thể thuận lợi kết hôn với Bùi Duật Sâm.

Mặc dù Chu Xảo thích Bùi Duật Sâm nhưng cô ta không muốn trở thành loại người phá hoại gia đình người khác.

Cho nên cô ta bằng lòng chờ đợi Tống Ngôn c.h.ế.t đi.

Nhưng không ngờ lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sắc mặt cô ta có chút không được bình thường: “Tại sao chứ? Không phải anh ấy đã đồng ý với Vương Kiện nhận nuôi hai đứa trẻ rồi sao?”

Vương Diễm Mai hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải là do Tống Ngôn làm mình làm mẩy sao? có lẽ Duật Sâm sợ cô ta suy nghĩ, cho nên mới không thể lập tức đồng ý.”

"Nhắc đến cô ta là tôi lại tức giận, tôi đưa tiền để cô ta mua quần áo mới cho bọn trẻ, cô ta không hề đẻ vào trong mắt, ngược lại còn đưa đứa con trai ngốc nghếch của mình đến lớp mẫu giáo, thật sự là ỷ vào Duật Sâm đã trở về, cánh cứng cáp rồi!"

Trong mắt Chu Xảo lóe sáng, nhưng trên mặt lại buồn bã nói: "Ôi, sao có thể như vậy được? Hay là tôi đưa Quý Xuyên và Điềm Điềm về. Tôi không đành lòng nhìn bọn họ ăn nhờ ở đậu, chịu khổ.”

"Như vậy không được, bọn chúng là cháu trai nhà họ Bùi chúng ta, sao có thể để bọn họ đi theo cô? Như vậy không phải cả đời này bọn họ đều phải mang họ Vương sao?"

Vương Diễm Mai nói:

"Tôi nhất định phải cho mấy đứa Quý Xuyên chuyển hộ khẩu tới nhà họ Bùi!"

Không thể để dưới tên con trai út, bởi vì con trai út còn phải kết hôn.

Nếu để dưới tên anh ta, sợ rằng cả đời này anh ta cũng sẽ không tìm được vợ.

Vương Diễm Mai cũng không thể chấp nhận Chu Xảo ở cùng con trai út của mình. Dù sao trước đây bà ta có thích Chu Xảo đến mức nào thì bây giờ cô ta cũng đã ly hôn.

Người khác sẽ nghĩ thế nào?

Vì thế sau nhiều lần suy nghĩ, bà ta cảm thấy nhận hai đứa trẻ làm con thừa tự cho cậu con trai cả là thích hợp nhất.

"Cô cùng Duật Sâm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt, cô đi thuyết phục nó đi."

Khi Tống Ngôn thức dậy, Bùi Duật Sâm đã ở trong bếp làm bữa sáng.

Anh ta không có kỹ năng gì, cho nên chỉ nấu một ít cháo, xào hai loại đồ ăn ngẫu nhiên.

Trứng gà xào với khoai tây cũng không biết là kiểu kết hợp gì.

Tống Ngôn liếc nhìn rồi quay đi.

Phàn nàn cũng chừng muốn phàn nàn.

Tuy nhiên mùi vị có vẻ rất thơm.

Bùi Duật Sâm thấy cô nhìn chằm chằm vào bát đồ ăn, biết mình làm không tốt, không khỏi có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, thấp giọng hỏi: "Sao em không ngủ thêm một lát?." 

Loading...