Sau khi tôi xuyên sách, phản diện lại trùng sinh mất rồi - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:24:37
Lượt xem: 359
Lúc này, vì thái độ kiêu ngạo của tôi, thứ muội càng thêm bất bình.
“Nô lệ thì sao? Hắn cũng là con người mà!”
“Nhị Cẩu, ngươi đứng dậy đi, cho dù là nô lệ, ngươi cũng phải sống cho có tôn nghiêm.”
[Quả nhiên là nữ chính ngôn tình, người cứu rỗi nam phụ. Những câu thoại gượng gạo như vậy mà cũng nói ra được, chậc chậc…]
Tôi thầm cà khịa trong lòng.
Ánh mắt tôi dán chặt vào Tiêu Chước không thể dời đi, nhưng cơ thể đã không chịu kiểm soát, tôi lại bắt đầu nhập vai.
“Nói cho thứ tiểu thư nghe xem, ngươi có phải là người không?”
Tôi cúi đầu, dùng roi ngựa nâng cằm Tiêu Chước lên.
Ở khoảng cách này, tôi có thể nhìn rõ hàng mi run rẩy của hắn.
“Nô tài không phải người.”
“Nô tài chỉ là một con ch.ó mà đại tiểu thư nuôi…”
Phải nói rằng, mặc dù là phản diện, nhưng khuôn mặt của Tiêu Chước thực sự khiến người ta phải kinh ngạc mỗi khi nhìn thấy.
Dưới vẻ đẹp mỹ miều đó, đầu óc tôi choáng váng, tự động bỏ qua ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi của hắn.
Thời khắc này, tôi chỉ muốn hét lên.
[Quả nhiên những kẻ không có đạo đức luôn được hưởng thụ thế giới trước!]
[Sói con bị thương, mãi là đỉnh nhất.]
[Ai có thể từ chối một người đàn ông có tám múi, đẹp trai, lại còn nguyện ý làm chó cho mình chứ?]
Có lẽ vì khoảng cách quá gần.
Trong khóe mắt, vẻ mặt của Tiêu Chước dường như cứng đờ một chút, đồng tử rung nhẹ, còn hơi lùi người ra sau.
Tôi: !!!
[Lùi cái gì mà lùi?]
[Nhào vào lòng Mị đi!]
3.
Thứ muội lại bị chọc giận mà đi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-toi-xuyen-sach-phan-dien-lai-trung-sinh-mat-roi/chuong-02.html.]
Nhưng Tiêu Chước không thể đi.
Bởi vì cốt truyện vẫn chưa kết thúc, hôm nay hắn cũng phải đi dự Thời Hoa yến.
Trong nguyên tác, hôm nay thứ muội sẽ cùng tôi thi ném thẻ dưới sự chứng kiến của trưởng công chúa, thắng được giấy bán thân của hắn.
Còn tôi, ngoại trừ trước khi diễn cảnh này, đã cố ý đá hắn xuống hồ, tăng thêm giá trị thù hận, còn cố ý ngã vào lòng của nam chính Hoàn Vương trong buổi yến hội, liếc mắt đưa tình với hắn ta.
Cũng giống như trong sách, Thời Hoa yến hôm nay được tổ chức rất long trọng.
Trưởng công chúa chưa đến, một đám quý nữ vây quanh tôi, ríu ra ríu rít bàn tán về Tiêu Chước, người đã thay bộ y phục sạch sẽ và đứng cung kính ở cách đó không xa.
“Tinh Tinh, số cô may mắn thật, lại mua được một nô lệ đẹp trai như vậy.”
“Chỉ là không biết người đẹp như vậy sẽ có tính khí thế nào đây.”
Bọn họ cười đùa ầm ĩ.
Tay tôi lại tiếp tục không chịu kiểm soát, tháo khuyên tai, ném xuống hồ, rồi cười chỉ vào Tiêu Chước: “Ngươi, xuống đó nhặt lên.”
Phản ứng của thứ muội y hệt như trong sách.
Nàng ta lại chắn trước mặt Tiêu Chước, lòng đầy căm phẫn.
“Tỷ tỷ, hắn mới bị thương, bây giờ tỷ bảo hắn xuống nước, là muốn mạng của hắn sao?”
“Chỉ là một chiếc khuyên tai thôi mà, giá bao nhiêu bạc? Để muội đền cho tỷ.”
Nhìn vẻ mặt đầy chính khí của thứ muội, tôi đau lòng nhức óc.
[Đền cái gì mà đền?]
[Ngâm nước vào, vết thương của hắn sẽ bị viêm, mà bị viêm là cô phải bôi thuốc cho hắn đấy.]
[Cơ hội sờ ngực, sờ cơ bụng quang minh chính đại như vậy, em gái à, cô không thèm thì để tôi nhé!]
[Tôi muốn sờ cho đã! Thậm chí còn muốn l.i.ế.m nữa!]
…
Trong lòng tôi đang gào thét.
Nhưng động tác đá Tiêu Chước xuống hồ lại dứt khoát gọn gàng.
Tiêu Chước bị đá xuống hồ, dường như hắn vẫn chưa kịp phản ứng, trừng to mắt nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt nhìn tôi, như chứa đựng ý tứ thăm dò.