SAU KHI TỈNH MỘNG GIỮA ĐÊM TỐI - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-09-07 12:23:26
Lượt xem: 331
Để bản thân bị xách cánh tay mà kéo ra ngoài.
Ta biết, nàng ấy là muốn dùng thân mình để thay thế cho ta.
Tinh thần ta hoàn toàn hỗn độn, chìa tay liền nắm lấy ống tay áo của Hạ Tuân.
Đã từ rất lâu rồi, ta chưa từng cúi đầu trước y.
Ta cũng có sự kiêu ngạo của bản thân, nếu như người đã tuyệt tình thì ta liền ngừng lại, không thể phong cho ta thì thôi, cùng lắm thì ta bắt đầu lại lần nữa!
Tuy nhiên, Lục Ngạc thì không được, ta không thể để bọn họ mang Lục Ngạc đi được!
【Hạ Tuân,】 Ta run giọng nói : 【Những năm qua, ta chưa từng làm gì có lỗi với ngươi, ngươi….. không thể đối xử với ta như thế được!】
Ta vì y mà vào sinh ra tử mười năm nay, y làm sao có thể đối xử với ta như vậy chứ?!
Nước mắt chảy dài trên đôi gò má, Hạ Tuân lại chỉ nhìn chằm chằm ta trong phút chốc, ngay sau đó liền quay người rời đi.
【Hạ Tuân——-】
Ta ngã quỵ xuống mặt đất, đau xé ruột gan phía sau lưng y!
Trình Ngưng Nhiên nhìn thấy ta như vậy, lại càng đắc ý hơn, trên mặt lộ ra một nụ cười cay nghiệt.
【Ngươi yên tâm, Bổn Cung nhất định sẽ chăm, sóc, nô tài đó của ngươi, thật, tốt.】
Ả cố ý gia tăng thêm âm lượng.
04
Ta thức trắng suốt một đêm.
Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, ta tựa hồ có thể nhìn thấy Lục Ngạc khắp người đầy máu, khóc và gào hét với ta :
【Nương Nương, Lục Ngạc đau quá!】
Ta cuối cùng cũng không nhịn lại được nữa, xông ra khỏi lãnh cung khi trời còn chưa kịp sáng.
Các thị vệ vẫn muốn ngăn cản ta, ta lạnh lùng nói với bọn họ :【Hoặc là bây giờ các ngươi g.i.ế.c ta, hoặc là thả ta ra ngoài!】
Họ ngây người trong chốc lát, một lúc sau thế mà lại tránh ra cho ta rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-tinh-mong-giua-dem-toi/chuong-07.html.]
Ta có chút không ngờ tới, nhưng đã quá muộn để suy nghĩ nhiều nữa rồi, xách váy lên liền chạy đến trước Dưỡng Tâm điện.
Vào một vài ngày giữa tháng, Hạ Tuân vẫn luôn ở tại Dưỡng Tâm điện, đây chính là thói quen của y.
Đại thái giám ngăn ta lại, khi trước, lúc Hạ Tuân còn sủng ái ta, hắn đã từng nhận ân huệ của ta, chỉ có thể có chút khó xử, nói :
【Nương Nương, người đừng làm khó chúng ta nữa, đây, đây là không hợp quy củ đó!】
Ta nhấc váy lên, huỵch một tiếng quỳ xuống dưới mặt đất.
【Không dám làm khó Công Công, chỉ xin Công Công truyền giúp ta một lời thôi.】
Đại thái giám thở dài một hơi, nhíu mày mà quay đầu đi vào trong.
Lúc bước ra, sắc mặt hắn có chút khó coi :
【Nương Nương, canh khuya sương nặng, người mau quay về đi, Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng nói không gặp người đâu.】
Gương mặt ta không có chút biểu cảm :
【Vậy ta sẽ quỳ cho đến khi y chịu gặp ta mới thôi.】
【Ôi trời, người tội gì mà lại phải khổ như vậy!】
Vẻ mặt hắn sắp vặn vẹo thành bánh ma hoa luôn rồi, nhưng lại không dám động vào ta, chỉ có thể lúng ta lúng túng mà đứng sang một bên.
Đêm cuối thu mang theo màn sương dày đặc, chẳng mấy chốc, toàn thân ta đã ướt đẫm rồi, lạnh đến run lên lẩy bẩy.
Nhà đã dột còn mưa suốt đêm (gặp nhiều đả kích trong một lúc), mây đen cuồn cuộn ở nơi xa, buông xuống phía chân trời.
Không bao lâu sau, một tia sét rực sáng dữ dội như xé rách màn đêm, tiếp theo đó là tiếng sấm bùng nổ gào lên.
Mưa như trút nước gột rửa thân xác ta, đại Thái Giám khuyên ta không được, liền vội vàng mở ô ra che chắn trên đầu ta.
Ta không lên tiếng, cố chấp mà dịch sang một bên.
Hắn mặt cau mày có nói :【 Nương Nương, thân thể quan trọng hơn! Hà cớ gì lại giày vò bản thân như thế!】
Ta vẫn không nói gì.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, mắt của ta dường như không mở ra được nữa, cái lạnh hoà lẫn với hơi nước thấm sâu vào tận xương tuỷ.