Sau Khi Té Cầu Thang, Tôi Bỗng Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-06-28 17:34:48
Lượt xem: 1,373
Chưa kịp để tôi hỏi tiếp.
Anh ta đã nhanh như chớp nói tiếp:
"Tin xấu là phòng tập thể hình chúng ta mở tháng trước bị phá sản rồi. Nhưng mà không sao, chỉ cần cậu..."
Tôi vội vàng cúp máy trước khi anh ta kịp mở miệng.
Xét cho cùng, Tống Hành Tri tìm tôi...
Mười phần thì có tám chín phần là muốn kêu gọi đầu tư.
Tống Hành Tri là bạn từ thuở nhỏ của tôi.
Ai cũng biết, không sợ phú nhị đại tiêu tiền như nước, chỉ sợ phú nhị đại khởi nghiệp.
Cuộc đời của Tống Hành Tri chính là minh chứng hoàn hảo cho câu nói chí lý này.
Năm anh ta vừa tốt nghiệp đại học, anh ta đã mở một trung tâm đào tạo.
Kết quả là ngành giáo dục bị siết chặt quản lý.
Năm thứ hai, anh ta gia nhập ngành bất động sản đang rất phát triển.
Kết quả là bong bóng bất động sản.
Năm ngoái, anh ta mở một trang trại chăn nuôi.
Kết quả là dịch cúm gia cầm.
Sau ba năm khiến ông nội Tống mất trắng ba mươi triệu tệ, Tống Hành Tri bị tước quyền khởi nghiệp vĩnh viễn.
Nhưng mà, ngọn lửa khởi nghiệp trong lòng anh ta vẫn chưa bao giờ dập tắt.
Từ đó về sau, ngày nào anh ta cũng "vòi vĩnh" tiền tiêu vặt của chúng tôi để đầu tư.
Liên tục thất bại, thất bại rồi lại tiếp tục.
"A a a, báo động báo động! Là tình địch số một - Tống Hành Tri! Khởi động chế độ cảnh giác cấp một!"
Than Đá vừa chạy toán loạn trong phòng khách vừa kêu la.
Tình địch, tổn thương tình cảm?
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên nhạc nền phá án của Conan.
Chẳng lẽ Giang Trạch An... thích tôi?
Nhưng mà ai đời lại thích một cô gái suốt ngày cau có chứ.
Tôi cảm thấy mình giống như quản gia trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài.
Ngày nào cũng mong ngóng được thốt ra câu nói:
"Đã lâu rồi không thấy thiếu gia cười vui như vậy."
Hơn nữa, gần đây số lần chúng tôi gặp mặt còn ít hơn cả số lần tôi đi tập yoga.
Mối quan hệ vợ chồng còn mong manh hơn cả bim bim.
Tôi nghi ngờ nhìn Giang Trạch An, thăm dò hỏi:
"Anh thấy Tống Hành Tri là người như thế nào?"
Giang Trạch An như nghe thấy điều gì đó bẩn thỉu, cau mày:
"Lười biếng, vô công rỗi nghề, năng lực cực kém."
Nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm:
"Em đừng suốt ngày chơi với anh ta nữa, anh ta không phải người tốt đâu. Chỉ biết lừa tiền của em thôi."
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ cho rằng Giang Trạch An đang lo chuyện bao đồng.
Tôi kết bạn với ai đâu có liên quan gì đến anh.
Nhưng mà bây giờ, tôi không thể không suy nghĩ theo một hướng khác.
Quả nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-te-cau-thang-toi-bong-nghe-duoc-tieng-long/chuong-3.html.]
Giây tiếp theo, giọng nói hả hê của Than Đá vang lên:
"Ghen rồi, ghen rồi, vua dấm chua lại ghen rồi. Anh ta mắng Tống Hành Tri dụ dỗ phu nhân, không đứng đắn, tai tôi sắp mọc kén ra rồi đây này."
......
Mặt tôi đỏ bừng.
Không ngờ Giang Trạch An bề ngoài thì nho nhã lịch sự, bên trong lại ấu trĩ như vậy.
Đúng là trên trời máy bay cao nhất, dưới đất kính cận "dâm" nhất.
Tuy nhiên, bỏ qua tính khí của anh ta, Giang Trạch An quả thực có lý do để coi thường Tống Hành Tri.
Anh ta hoàn toàn trái ngược với Tống Hành Tri.
Vừa tốt nghiệp đã tự mình thành lập công ty, một năm sau tiếp quản Giang thị, còn làm cho công ty ngày càng lớn mạnh, giá cổ phiếu tăng vọt.
Bây giờ, ông nội Giang đã hoàn toàn giao lại công ty cho anh ta, mỗi ngày chỉ cần câu cá, ngắm hoa là được.
Có thể nói là phiên bản phú nhị đại của "con nhà người ta".
9
Bầu không khí vốn đang khá hài hòa bỗng bị phá vỡ bởi cuộc điện thoại của Tống Hành Tri.
Giang Trạch An lại lạnh lùng xử lý công việc.
Tôi ngồi trên ghế sofa, càng lúc càng đói.
Nhìn Than Đá đang ăn uống ngon lành.
Ghen tị đến mức muốn lật tung bát cơm của nó.
Cứu mạng.
Sao lại có người vừa giàu có, vừa ở nhà mà vẫn bị bỏ đói chứ.
Bây giờ gọi đồ ăn ngoài, nói với Giang Trạch An rằng thực ra tôi là một cô gái ăn rất nhiều, liệu anh ta có tin không?
Để phá vỡ sự ngại ngùng này, tôi bắt đầu tìm chuyện để nói.
"Bát súp gà lúc nãy ngon đấy."
Giang Trạch An khó hiểu nhìn tôi.
"Ý tôi là, dì Lý còn món nào khác không?"
Giang Trạch An lập tức đặt máy tính xuống, đứng dậy:
"Có, anh đi hâm nóng cho em."
Từ trong bếp vọng ra đủ loại âm thanh leng keng loảng xoảng như tiếng rửa rau, tiếng thái rau, tiếng dầu ăn nổ, tiếng xào nấu.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Giang Trạch An bưng ra một đĩa cơm chiên trứng.
"Hâm nóng trong lò vi sóng một chút, ăn tạm nhé."
Tôi thật sự muốn phì cười.
Mấy tiếng động lớn như vậy mà anh nói là do lò vi sóng phát ra sao?
Trí thông minh của tôi kém đến vậy à?
Tôi cầm thìa xúc một miếng cho vào miệng, không ngờ lại ngon ngoài sức tưởng tượng.
"Anh không ăn à? Ngon lắm đấy."
Tôi vừa ăn cơm chiên trứng vừa hỏi.
"Anh không đói."
Tôi tự ý xúc một nửa cơm trong đĩa vào bát mình: "Ăn cùng em một chút đi."
Dái tai Giang Trạch An đỏ bừng lên.
Nhưng anh vẫn cầm thìa lên, ăn từng miếng nhỏ một cách dè dặt.
Đột nhiên tôi cảm thấy, có một người chủ động nấu cơm cho mình, cảm giác cũng rất tuyệt.