Sau Khi Ta Trọng Sinh, Di Nương Cũng Không Cần Thể Diện Nữa - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-04 23:25:23
Lượt xem: 2,366
Bên tai vang lên những tiếng ồn ào hỗn loạn, nghe như có rất nhiều phụ nữ đang cãi cọ. Ta khẽ nhíu mày, cảm thấy chắc chắn lại là đám phụ nữ nhàm chán trong trang viên đang tranh nhau chuyện gà nhà ai ăn lúa của nhà ai, hay con nhà ai trộm trái cây của nhà nào khác.
“Thưa Hầu gia, thiếp thân dám lấy sinh mạng cả đời của nhà họ Hoa ra mà thề, Nhu di nương thực sự tư thông với thị vệ! Nếu lời này là giả, cả nhà họ Hoa sẽ chịu cảnh chẳng được chec tử tế!”
Bất chợt, ta bừng tỉnh. Đây chẳng phải chính là cảnh tượng của mười năm trước, ngày mà di nương bị phát giác mang lòng dạ bất chính, bị tố cáo tư thông với thị vệ hay sao?
Ta đã trở lại! Sau khi bị chính thân mẫu của mình hạ lệnh xử tử, ta quay về đúng ngày mà mọi bi kịch còn chưa bắt đầu.
Ta cảm thấy đầu không còn đau, eo cũng không còn mỏi, liền chăm chú quan sát tất cả những người trong phòng.
Phụ thân ta vốn là người ham mê nữ sắc, tuổi mới ngoài đôi mươi mà trong phủ ngoài chính thê còn có cả chục di nương và thông phòng. Người đông thì ý tứ cũng nhiều, thành ra mỗi buổi sáng đến chào hỏi nhau đều ồn ào như một phiên chợ lớn.
“Nhu di nương, chứng cứ đã rõ ràng, ngươi còn gì để biện minh không?”
Lúc này, phụ thân vẫn còn chút tình cảm với di nương, dù sao bà cũng là người mà ông từng yêu thương, là chàng thiếu niên bà đã nhung nhớ cả đời. Dù có nhân chứng, vật chứng rõ ràng, phụ thân vẫn muốn cho bà một cơ hội biện minh.
Nếu là người khác, chắc chắn đã tìm mọi cách để rửa sạch tội trạng. Thế nhưng, bà lại không như vậy, chỉ rưng rưng lệ, nhìn phụ thân với vẻ thất vọng, đôi môi hơi mím lại, tỏ ra giận dỗi như một cô nương nhỏ: “Hầu gia, các người đều cho rằng ta có tội, vậy thiếp thân có trăm cái miệng cũng chẳng thể phân trần.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cả phòng đầy những người phụ nữ đều nhìn bà với ánh mắt ngờ vực, dường như sự ngu muội của Nhu di nương đã khiến họ phải thay đổi cách nghĩ về bà, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên và khó tin.
"Còn không mau biện minh đi! Cứ tưởng là người khôn khéo, ai ngờ hóa ra chỉ là kẻ thiếu đầu óc."
Thấy mọi chuyện dường như không còn cách nào cứu vãn, nha hoàn thân cận của di nương quyết tâm hy sinh thân mình, quỳ xuống nhận tội để bảo vệ chủ nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-ta-trong-sinh-di-nuong-cung-khong-can-the-dien-nua/chuong-1.html.]
Ngay lúc ấy, ta vội chạy tới, nắm lấy vạt áo của phụ thân, ngây thơ hỏi: “Phụ thân ơi, thế nào là tư thông? Có phải là mỗi đêm thức khuya để làm giày cho người khác không?”
Ta lúc này chỉ mới năm tuổi, ở độ tuổi ngây thơ hồn nhiên, ai có thể nghi ngờ ta cố ý chứ? Cũng chỉ là một đứa trẻ ngây ngô, hiếu kỳ hay hỏi mà thôi.
“Đại tiểu thư, người nói bậy bạ gì vậy? Di nương thức khuya làm giày khi nào chứ? Đôi giày tặng cho Dịch thị vệ là do nô tỳ làm. Nô tỳ cảm kích ơn chăm sóc của ngài ấy, nên đã tự tay may một đôi giày, không ngờ lại bị Hoa di nương hiểu nhầm. Nô tỳ đáng tội chec, xin Hầu gia trách phạt!”
Nha hoàn ngốc nghếch kia vẫn quỳ xuống nhận tội, hy vọng có thể gỡ tội cho Nhu di nương.
“Vậy sao? Thế đôi giày mà di nương làm là để dành cho phụ thân sao? Dạo đó, đêm nào di nương cũng thức đến khuya, tay bị kim đ.â.m đến rướm m.á.u, Lạc Tri nhìn mà thấy đau lòng lắm. Phụ thân, người mau qua thổi cho di nương đi, thổi rồi sẽ không đau nữa.”
Ta nài nỉ phụ thân, nhưng phụ thân lại chẳng chút động lòng. Đơn giản vì ông chưa từng nhận được đôi giày nào do Nhu di nương tự tay làm cả.
Để chứng tỏ bản thân khác biệt với những người phụ nữ trong viện, bà ấy chưa từng nịnh bợ phụ thân. Đừng nói là may vá, đến một bát canh cũng chẳng bao giờ đích thân chuẩn bị.
“Nhu di nương, ngươi còn gì muốn nói không?” Câu hỏi lần này của phụ thân đã không còn nhẹ nhàng, mà là sự giận dữ. Đôi mắt ông cháy bừng như muốn thiêu đốt người đối diện.
Nhưng Nhu di nương là ai chứ? Bà là người nổi danh khắp nơi với khí chất như thần tiên thanh khiết! Không cầu danh, không tham lợi, đối với tất thảy mọi người, mọi việc đều giữ một vẻ thản nhiên xa cách, như thể bà là Bồ Tát trên trời, từ bi nhìn xuống nhân gian, vô cầu vô dục, cười nhạt nhìn đám phàm nhân tranh quyền đoạt lợi.
“Chỉ là lời lẽ ngông cuồng của một đứa trẻ, Hầu gia đã định tội thiếp rồi, thiếp còn có thể nói gì nữa? Có trăm cái miệng cũng chẳng phân trần được.”
Bà ta chỉ khẽ nói một câu: “Chỉ là, Hầu gia à, người chẳng còn là thiếu niên mà thiếp từng nhớ thương nữa rồi.”
Phụ thân tức giận đến nỗi ném mạnh chén trà xuống đất, chén vỡ tan, ông gầm lên: “Nhưng cái đứa trẻ ngông cuồng kia là con gái của ngươi!”