Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi ta tái sinh, di nương lại không còn giữ được thể diện được nữa - Chương 05

Cập nhật lúc: 2024-06-24 19:44:20
Lượt xem: 4,867

Bà ta quay đầu hỏi ta: "Hoa son của ta đâu?"

Ta: ?

Vậy, bây giờ đều quan trọng nhất không phải là nên chôn cất Tâm Nhi sao?

Ta không thể hiểu nổi bà ta.

Ta đã nhờ đại nương cách vách, nhờ bà ấy mời một vài người đào một cái hố, chôn cất Tâm Nhi một cách qua loa.

Ta không biết viết chữ, chỉ làm một hình ngôi sao bằng bùn đặt trước mộ. Nghĩ rằng, như vậy sau này viếng mộ sẽ không đi nhầm.

Sau khi Tâm Nhi chết, cuộc sống của chúng ta càng khó khăn, trước kia một ngày còn có thể có bánh bao, bây giờ ba ngày không có cơm ăn là chuyện thường.

Ta còn nhỏ, không giặt sạch được quần áo, đại nương trong làng không muốn ta giặt nữa.

May mắn là ta đã học được cách trồng rau.

Đại nương hàng xóm cho ta một ít hạt giống cải trắng. Cuối cùng chúng ta cũng không đói chết.

"Cải trắng này hơi nhạt, không có vị như ở Hầu phủ."

?

Cải trắng luộc trong nước, không nhạt mới là lạ!

Cải trắng ở Hầu phủ nấu như thế nào thì ta đã quên. Dù sao cũng không chỉ là luộc trong nước.

Ta không muốn nói chuyện với bà ta, cầm bát ra ngoài.

"Lạc Tri, con càng ngày càng thiếu giáo dưỡng! Quả nhiên là tổ mẫu con nuôi sai lệch, ta biết bà ghét ta, nên cố tình nuôi con hỏng, như vậy mới có thể làm nhục ta. Hừ, ta sẽ không bị bà đánh bại!"

?

Giáo dưỡng? Giáo dưỡng là gì? Có thể ăn được không?

"Tổ mẫu dù có không tốt, cũng không phải là người đi tằng tịu với người khác ở bên ngoài!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-ta-tai-sinh-di-nuong-lai-khong-con-giu-duoc-the-dien-duoc-nua/chuong-05.html.]

Đây là lần đầu tiên ta đáp trả bà ta, có lẽ bà ta không thể chấp nhận, đêm đó bà ta bị bệnh, rất nặng.

Mặc dù ta không thích bà ta, nhưng bà ta là di nương của ta.

Ta đã nhờ đại nương hàng xóm, nhờ bà ấy cứu Nhu di nương.

Nhưng nhà bà ấy cũng nghèo, không thể giúp được.

Thế nhưng bà ấy đã chỉ cho ta một con đường, tìm đến quản lý thôn trang.

Quản lý thôn trang, thực sự gia cảnh tốt hơn một chút, nhà cũng có xe bò.

Ta không muốn tìm ông ta, trước đây ông ta luôn nhìn Tâm Nhi với ánh mắt háo sắc. Sau khi Tâm Nhi chết, ông ta lại đặt mục tiêu vào ta. Hàng ngày ta đều sợ hãi mà đi vòng quanh nhà ông ta.

Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đến ông ta.

Ta quỳ trên mặt đất xin quản lý thôn trang, ông ta ban đầu thờ ơ, sau khi thể hiện đủ thái độ thì đề xuất điều kiện đó là ta phải gả cho nhi tử ngốc của ông ta, làm con dâu nuôi từ bé.

Ta không đồng ý, nghĩ rằng sinh tử có số, di nương chắc cũng không sợ chết.

Nhưng khi ta trở về nhà, quản lý thôn trang đã đến trước một bước. Không biết ông ta và di nương đã nói gì. Di nương thấy ta, vẫy tay: "Vì Vương quản lý có ý với con, con cứ đi với ông ta, cũng coi như là trước khi ta c.h.ế.t tìm cho con một chỗ dựa, không uổng phí công nương sinh ra con."

Ta kinh ngạc không thể nói nên lời:

"Di nương, con mới mười tuổi!

Người biết không, nhi tử ông ta là một kẻ ngốc, loại người ngốc mà đi tiểu tiện bừa bãi đó!"

Di nương mặt không đổi sắc: "Câm miệng! Hôn nhân đại sự, phải theo lệnh của phụ mẫu, người mai mối đã nói với ta, ta đồng ý là được, con cứ theo quản lý thôn trang về đi."

Ta bị quản lý thôn trang kéo về nhà ông ta, đêm đó liền cùng với nhi tử ngốc của ông ta viên phòng.

Ba ngày sau, ta nghe nói bệnh của di nương đã gần như khỏi hẳn.

Một tháng sau, ta nghe nói có người từ Hầu phủ đến.

Ta chạy ra ngoài, di nương chặn ta đang muốn leo lên xe ngựa lại: "Lạc Tri, di nương muốn về Hầu phủ để báo thù, chuyến đi này nguy hiểm lắm, đợi di nương báo thù xong sẽ quay lại đón con."

Loading...