Sau khi sống lại, mụ chị dâu đe không nuôi mẹ tôi lúc về già phát điên rồi - 07
Cập nhật lúc: 2024-08-09 16:49:34
Lượt xem: 140
7
Sáng hôm sau, Trần Mẫn lại bắt đầu làm yêu làm quái.
Chị ta đập của phòng mẹ tôi rầm rầm.
“Ra đây, mau ra đây, tôi muốn bàn điều kiện với bà.”
Mẹ tôi dụi mắt.
Vẻ mặt Trần Mẫn đầy đắc ý.
“Nói cho bà biết, đã 5 ngày rồi tôi chưa có kinh, chắc chắn đã mang thai rồi.”
Mẹ không phản ứng.
“Có nghe không đấy, tôi mang thai cháu bà rồi, chính là người thừa kế của nhà họ Lưu các người đấy.”
Cuối cùng mẹ bật cười.
“Người thừa kế, kế thừa cái gì?”
“Đương nhiên là kế thừa bất động sản của bà, công ty của bà, những thứ đó là của con trai tôi hết.”
“Không phải mấy hôm trước chị bảo những thứ đó là của em trai chị hết sao? Sao hôm nay lại thành của con chị rồi?”
Trần Mẫn khựng lại, “Tất nhiên là con tôi quan trọng nhất chứ.”
“Tôi mang thai con trai, cho nên từ giờ trở đi bà phải lo cơm nước cuộc sống hàng ngày cho tôi, tất cả đều phải là thứ tốt nhất.”
“Phải nấu cơm bằng nước khoáng, mua rau củ phải mua loại hữu cơ, thực phẩm dinh dưỡng phải là loại nhập khẩu nước ngoài.”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Với cả, phải có thưởng cho việc tôi mang thai, ít nhất phải 100 vạn.”
“Bà xem phú hào nhà người ta đi, con dâu mang thai toàn thưởng cả mấy ngàn vạn đấy.”
“Tôi không tham, mà bà cũng chả có năng lực ấy, cho nên tôi chỉ cần 100 vạn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-song-lai-mu-chi-dau-de-khong-nuoi-me-toi-luc-ve-gia-phat-dien-roi/07.html.]
“Còn sau này thai thứ hai thứ ba thì phải xem tâm tình của tôi.”
Mẹ tôi vừa uống được ngụm nước thì phun hết vào bồn cầu ngay.
“Sáng sớm đã thấy ghê tởm, phiền ch.ết đi được.”
Trần Mẫn thấy mẹ tôi không hề phản ứng thì nói lại một lần nữa.
“Bà có nghe thấy tôi nói gì không đấy? Tôi mang thai con cháu của nhà họ Lưu mấy người đấy.”
Mẹ tôi trợn mắt.
“Trước không nói chị có mang thai thật không, mới có mấy ngày chưa có kinh thôi, mà cũng có thể là chị mắc bệnh tâm thần cho nên mất cân bằng nội tiết tố.”
“Với cả, chị mang thai thì sao? Liên quan gì đến tôi?”
Trần Mẫn không ngờ được, hét ầm lên.
“Tôi mang thai con trai của Lưu Sơn, là người thừa kế của nhà họ Lưu các người, sao lại không liên quan đến bà.”
“Chị này buồn cười thế nhỉ, chị mang thai con của Lưu Sơn chứ có phải con tôi đâu, còn muốn cho tôi hầu hạ chị, mộng Xuân Thu đấy à.”
Tôi thực sự muốn dành cho mẹ một tràng pháo tay.
“Mẹ giỏi quá, mẹ siêu ngầu.”
Trần Mẫn liếc tôi.
“Các người cứ chờ đấy, giờ tôi đến bệnh viện phá nó đi, cho các người hối hận, tôi cho nhà họ Lưu các người tuyệt hậu.”
Fvck!
Tôi lại kéo tay mẹ.
“Mẹ, đi, con đưa mẹ đi gặp rể hiền.”
Hai chúng tôi rời đi không thèm quay đầu, để lại Trần Mẫn một mình đứng dậm chân.