Sau Khi Phu Quân Bội Bạc Sống Lại - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:02:34
Lượt xem: 781
Vị đại phu băng bó vết thương trên đầu cho Lạc Ngọc Chương xong, liền nhỏ giọng nói với bà mẫu: "Chỉ là vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng là được. Chỉ là, Lạc công tử không thể tiếp tục dùng những loại thuốc bổ mạnh như vậy nữa, tâm tình cũng cần phải thoải mái một chút, mạch tượng của hắn ta rất nhanh sẽ không còn bắt được nữa."
Sắc mặt bà mẫu tối sầm lại.
Ta lập tức quay người đi, giả vờ lau nước mắt, dùng khăn tay che giấu khóe môi đang cong lên của mình. Đại phu không thể nào khám ra được Lạc Ngọc Chương đã trúng phải loại độc chí mạng.
Một năm rưỡi sau khi ta trọng sinh, những tiểu thiếp ta lần lượt nạp cho Lạc Ngọc Chương đã sinh hạ những đứa con, hắn ta cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Vì vậy, ta đã âm thầm ra tay khiến cho Lạc Ngọc Chương trở nên bất lực.
Lúc đó, Lạc Ngọc Chương vô cùng sốt ruột, tìm hết mỹ nhân này đến mỹ nhân khác để tìm kiếm sự kích thích, lại còn tìm đến rất nhiều đại phu.
Ban đầu, hắn ta còn e ngại thanh danh mà lén lút dùng thuốc kích dục, nhưng sau này bệnh tình nguy cấp, hắn ta vội vàng tìm kiếm khắp nơi những phương thuốc kỳ lạ, thậm chí còn mẫu thân tín thuật luyện đan của những đạo sĩ lang thang.
Vì ăn quá nhiều phương thuốc kỳ lạ và đan dược, thân thể hắn ta sớm đã bị hủy hoại, mạch tượng hỗn loạn đến mức thái y cũng không dám nói có thể chữa khỏi.
Nếu lúc này Lạc Ngọc Chương quan tâm đến bản thân mình hơn một chút, thì nên cẩn thận hỏi rõ ý tứ trong lời nói của đại phu.
Đáng tiếc, Lạc Ngọc Chương rất kiêng kỵ người khác nhắc đến việc hắn ta bất lực, vừa nghe thấy liền nổi trận lôi đình, thậm chí còn từng trong cơn điên loạn đánh c.h.ế.t một tiểu thiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-phu-quan-boi-bac-song-lai/4.html.]
Vì vậy, vị đại phu chỉ dám nói bóng gió, ngay cả bà bà cũng không dám động chạm đến nỗi đau này của Lạc Ngọc Chương, chỉ có thể lén lút bảo ta khuyên nhủ hắn ta.
Lạc Ngọc Chương sốt ruột phẩy tay đuổi vị đại phu: "Ra ngoài, cút ra ngoài hết cho ta! mẫu thân, con có lời muốn hỏi mẫu thân."
Thái y còn chưa kịp đóng cửa, Lạc Ngọc Chương đã vội vàng hỏi: "mẫu thân, Uyển Uyển biểu muội..."
Ta vội vàng che miệng: "Phu quân, chàng hãy cẩn thận lời nói, không thể trực tiếp gọi khuê danh của quý nhân."
Lạc Ngọc Chương nhìn ta bằng ánh mắt hung ác: "Sở Oánh, ngươi, ngươi cái nữ nhân lòng dạ rắn rết này, ngươi còn dám..."
"Chát!" Bà mẫu lại giáng cho Lạc Ngọc Chương một cái tát.
Lạc Ngọc Chương trợn mắt hỏi: "mẫu thân, hôm nay sao mẫu thân cứ đánh con mãi vậy?"
Ta nhanh chân đi đến cửa nhìn thử, rồi lắc đầu với bà mẫu, ra hiệu không có ai. Bà mẫu lúc này mới quát lớn: "Lạc Ngọc Chương! Những ngày qua con làm mất hết mặt mũi của Lạc gia, ta đều nhịn. Nhưng mà, Tô Uyển kia đã vào cung rồi, trong lòng con có luyến tiếc thế nào cũng phải từ bỏ. Con muốn mẫu thân cũng bị c.h.é.m đầu theo con hay sao?"
Lạc Ngọc Chương đột nhiên ngồi bật dậy: "Vào cung? Uyển Uyển nàng, nàng rõ ràng đang đợi con mà, nàng nói sẽ đợi con cả đời. Con còn chưa có cơ hội đối xử tốt với nàng, sao có thể biến thành thế này? mẫu thân, mẫu thân nói cho con biết tại sao!"