SAU KHI NGƯỜI CHỒNG 75 TUỔI ĐƯA MỐI TÌNH ĐẦU VỀ NHÀ - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-06-15 10:56:05
Lượt xem: 6,995
Lời cuối sách của ông ấy viết rằng:
「Khoảnh khắc gần đất xa trời, tôi thường xuyên nhớ tới vợ cả, nhớ lại lúc bà ấy gả cho tôi, khuôn mặt vẫn còn ngây thơ. Cũng đúng, khi đó, bà ấy chẳng qua chỉ mới 15 tuổi.
Trong cuộc đời của tôi, bà ấy quá u ám, luôn luôn đầu bù tóc rối, bận rộn chạy ngược chạy xuôi giữa đồng ruộng.
Năm ấy 18 tuổi, bà ấy đang mang thai, bụng to vượt mặt vẫn có thể giẫm lên ghế cao để hái nho từ trên giàn nho, tranh chấp về quyền sở hữu đỉnh núi với những người khác……
Sau đó, tôi nằm viện, bà ấy không ở bên cạnh tôi. Trong lúc mơ màng, dường như tôi lại nhìn thấy bà ấy, nhìn thấy vợ tôi năm 16 tuổi.
Bà ấy thắt b.í.m tóc, trông đẹp cực kỳ, đang đỏ mặt tía tai tranh luận với người khác, nói rằng về sau tôi chắc chắn sẽ là một tác gia nổi tiếng.
Khi đó, chỉ có bà ấy tin rằng ngày sau tôi sẽ là một tác gia nổi tiếng.
Cũng chỉ có bà ấy là nhặt lên những bản thảo bị vứt đi của tôi, nói rằng những thứ đó dù là trước đây hay sau này đều là tiền. Lúc tất cả mọi người chê tôi là đồ vô dụng, bà ấy sẽ khen tôi viết rất hay, khen chữ của tôi rất đẹp.
Mãi cho đến khi ấy, tôi chợt cảm thấy áy náy. Cả đời này, tôi chưa từng nói với bà ấy lời đường mật nào. Lúc mới kết hôn thì không yêu, chờ đến khi nhận ra được thì lại cảm thấy buồn nôn.」
Lời cuối sách của ông ấy vẫn chưa viết xong, đột ngột dừng tại đây.
Đầu xuân lạnh lẽo, trời bắt đầu đổ mưa, tôi lấy áo khoác bọc quyển sách lại, đi về nhà.
Khuôn mặt cũng lạnh, không phân biệt rõ là nước mưa hay là nước mắt.
10
Tôi đi qua rất nhiều nơi. Thế giới thay đổi quá nhanh, không có ai dẫn tôi đi, tôi bèn tự đi một mình.
Nhưng trong thời đại phát triển nhanh như chớp này, đi chậm một chút sẽ phảng phất bị bỏ lại phía sau, mà tôi thì lại già rồi, không đi nổi nữa.
Con trai con gái thay phiên nhau chăm sóc tôi, nhưng cuối cùng dường như các con lại ngại tôi phiền phức, đem tôi ném tới ném lui tựa như đá bóng vậy, nhưng bọn nó lại không thể thật sự vứt bỏ tôi.
Trong tay tôi còn nắm giữ số tài sản mà tôi và Trần Hạc Niên đã dành cả nửa đời để tích lũy được.
Tôi bỗng dưng hiểu ra vì sao khi vừa mới xuất viện về nhà thì thái độ của Trần Hạc Niên đã thay đổi xoành xoạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-nguoi-chong-75-tuoi-dua-moi-tinh-dau-ve-nha/chuong-15.html.]
Tôi biết không phải là các con không yêu thương tôi, mà là hai anh em bọn nó so bì với nhau xem ai bỏ ra nhiều hơn.
Nhưng Trần Hạc Niên ấy à, lời cuối sách của ông ấy, là thật sự cảm thấy áy náy với tôi hay là đau khổ vì đã mất đi một bảo mẫu tri kỷ?
Không một ai biết đáp án.
Tôi qua đời năm 75 tuổi. Lúc hấp hối, con trai vừa rơi nước mắt vừa tra hỏi mật mã sổ tiết kiệm của tôi, tôi trả lời rằng đó là ngày sinh nhật của nó, sau đó nặng nề nhắm mắt lại, có lẽ trái tim cũng cảm thấy có chút băng giá.
Ngay cả khi sắp c.h.ế.t vẫn không có một ai vì tôi mà đau lòng.
Chẳng qua là trong thẻ đó đã không còn tiền từ lâu rồi. Mấy năm nay, tôi đã tiêu hết tiền, nhà cũng đã bán đi, số tiền bán nhà được tôi quyên tặng dưới danh nghĩa của Trần Hạc Niên.
Đây vốn là tài sản của ông ấy.
Về phần sau khi c.h.ế.t sẽ như thế nào thì không liên quan đến tôi.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, bên tai vang lên tiếng ve kêu chim hót, tôi đang nằm giữa ruộng lúa, trước mặt là Trần Hạc Niên của năm 26 tuổi. Tôi bừng tỉnh, còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Ông ấy lay tôi tỉnh dậy, lạnh lùng nói: “Diêm Thanh Thanh, tỉnh dậy đi, về nhà mà ngủ, ngủ ở đây cũng không sợ bị rắn cắn à?”
Tôi nhìn Trần Hạc Niên, ngẩn ngơ cất lời: “Trần Hạc Niên, em muốn ly hôn với anh.”
Câu nói này, kiếp trước tôi đã muốn nói nhưng lại không thể nói ra, bây giờ cuối cùng cũng có thể vượt qua dòng chảy của thời gian mà nói ra thành lời.
Ông ấy ngơ ngác nhìn tôi: “Vì sao?”
Tôi đẩy Trần Hạc Niên ra: “Bởi vì anh già rồi.”
Bởi vì tôi không muốn chúng tôi tra tấn lẫn nhau, ghét nhau như chó với mèo. Tôi chỉ muốn tránh xa hôn nhân, tôi muốn bắt kịp thời đại này. Tôi không muốn một ngày nào đó phải luống cuống tay chân đến mức rơi nước mắt khi đối mặt với bồn cầu trong trung tâm thương mại chỉ vì không tìm thấy nút xả nước ở đâu.
Tôi cũng muốn quay về làm chính bản thân mình.
Hết.