SAU KHI NGƯỜI CHỒNG 75 TUỔI ĐƯA MỐI TÌNH ĐẦU VỀ NHÀ - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-06-15 10:45:54
Lượt xem: 785
Tôi không nói câu nào, lặng lẽ húp nước canh. Canh xương hầm này được hầm trong 4 tiếng đồng hồ, vị rất ngon.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ đều rời khỏi, tôi đi thu dọn chén đũa, lại quét dọn sạch sẽ nhà vệ sinh, trong nhà trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng đàn, còn có tiếng ca của người phụ nữ, là bài hát mà tôi chưa từng nghe thấy.
Làm vợ chồng suốt hơn 50 năm, Trần Hạc Niên chưa từng vì tôi mà đánh đàn lần nào.
Tôi lén đi xuống nhìn một cái, trên khuôn mặt già nua của Trần Hạc Niên bừng lên sức sống mà từ trước đến nay chưa từng có.
Bỗng dưng, tôi nhớ lại năm 15 tuổi, bà mối bước vào nhà tôi, nói rằng Trần Hạc Niên là sinh viên duy nhất trong khắp làng trên xóm dưới.
Tôi chưa từng gặp Trần Hạc Niên, chỉ biết ông ấy lớn hơn tôi 10 tuổi, thân hình cao ráo, là người có văn hóa.
Sau đó, tôi chăm lo toàn bộ cuộc sống của mọi người trong nhà, từ lớn đến nhỏ. Giặt quần áo cho tất cả mọi người trong nhà, nấu ăn cho tất cả mọi người trong nhà, vì ngọn núi của nhà bọn họ mà tranh cãi với người khác đến mức đỏ mặt tía tai.
Trần Hạc Niên không để ý đến những chuyện bên ngoài, chỉ lo ngồi trên bàn làm việc của mình viết ra những dòng thơ ca sến chảy nước và tiểu thuyết tối nghĩa. Ông ấy nói đó là văn học của ông ấy.
Ông ấy tự giam mình trong thế giới tinh thần của riêng mình, không nhìn thấy lu gạo đã nhìn thấy đáy trong nhà, cũng không nhìn thấy những chỗ quần áo bị vá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-nguoi-chong-75-tuoi-dua-moi-tinh-dau-ve-nha/chuong-03.html.]
Ông ấy một mực tin rằng bản thảo của mình có thể quy đổi ra tiền, nhưng thứ ông ấy nhận được là nhà xuất bản trả lại bản thảo hết lần này đến lần khác.
Tôi ra ngoài lo việc đồng áng, ra ngoài bán đồ ăn, đi bán cơm hộp ngoài công trường, có khi còn đi khuân vác gạch cùng những người đàn ông khác, lo lắng cho gia đình này từng chút một.
Nhưng ông ấy lại ở trong căn nhà tối đen như mực, đốt một ngọn đèn dầu, giấy viết bản thảo vương vãi khắp sàn. Khi đó, ông ấy vừa thất bại vừa buồn bực, sau khi bị trả lại bản thảo hết lần này đến lần khác đã bắt đầu phủ nhận bản thân.
Trần Hạc Niên khi đó, bởi vì gia cảnh nghèo khó nên phải chia tay với người phụ nữ mình yêu, bị buộc phải kết hôn với người phụ nữ mình không yêu.
Gia đình tôi cần 200 đồng tiền sính lễ, mà gia đình ông ấy lại cần một cô con dâu biết lo việc đồng áng.
Lúc cưới tôi, mẹ ông ấy nói rằng tôi là cô gái chịu thương chịu khó nhất. Sức khỏe của tôi tốt, có thể làm rất nhiều công việc của đàn ông.
Khi đó, tôi không phân biệt được như thế nào là tình yêu, tôi chỉ biết rằng gả cho Trần Hạc Niên đồng nghĩa với việc phải ở bên ông ấy cả đời.
03
Trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, bỗng dưng tôi lại không biết mình nên làm gì. Trước kia, tôi phải giặt quần áo cho cả gia đình, còn phải ra ngoài ruộng làm việc, bận tối mặt từ sáng đến tối.