Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Nam Phụ Trọng Sinh - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-09-26 11:00:46
Lượt xem: 952

“Không đọc nữa à?” Đồng nghiệp hỏi ta.

Ta lắc đầu: “Không đọc nữa, tất cả đều không liên quan đến ta nữa rồi.”

Có lẽ trong đó viết về việc Bùi Độ tìm được người mới, hoặc cũng có thể là hắn dùng cả đời còn lại để tưởng nhớ ta, nhưng những điều đó đều không còn quan trọng nữa.

Giống như những gì ta đã nói với Tống Nghiên Vũ lúc cuối, chuyện của Bùi Độ ta không quan tâm, ta quan tâm là nàng, nàng là người bạn tốt đã cùng ta chia ngọt sẻ bùi suốt hai mươi năm xuyên sách.

Ở thế giới này ta được nghỉ hưu vẻ vang, mang theo tiền thưởng hậu hĩnh, nửa đời sau cơm áo không lo, hà cớ gì phải để một tình tiết nhỏ trong nhiệm vụ ảnh hưởng đến tâm trạng của ta?

Mọi thứ của thế giới đó đối với ta đã kết thúc, nhưng cuộc sống của ta ở thế giới này còn rất dài.

Thay vì dừng lại ở quá khứ, chi bằng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Ngoại truyện Bùi Độ:

Trước kia Bùi Độ ngây thơ cho rằng, chỉ cần hắn có được ngôi báu, hắn sẽ có thể cưới người mình yêu, bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

Nhưng dù có sống lại một đời, rất nhiều chuyện hắn đều bất lực, ví dụ như nhìn Tống Nghiên Vũ vẫn gả cho Tiêu Diễn, ví dụ như, nhìn Trang Thanh bị mũi tên xuyên tim.

Hắn suýt chút nữa đã có thể bảo vệ nàng, chỉ cần hắn nhanh hơn một chút, hắn đã có thể ôm nàng vào lòng trước, tránh được mũi tên đó.

Nhưng mọi chuyện đều không có nếu như.

Khi hắn nhìn thấy pháo hoa, hắn đã chạy đến đó với tốc độ nhanh nhất, nhưng người hắn nhìn thấy lại là Tống Nghiên Vũ.

“Hoàng thượng, xin người mau đi cứu Hoàng hậu, nàng… nàng đã đưa cái này cho thần thiếp, tự mình đi dụ tàn dư tiền triều rồi.”

Giọng nói rất nhẹ, nhưng từng chữ từng chữ lại như sấm sét bên tai hắn.

Hắn nhớ nàng từng nói, nàng đến là vì cứu Tống Nghiên Vũ.

Quả thật nàng đã làm vậy, thậm chí không màng sống c.h.ế.t của bản thân.

Ngày hôm đó, hắn dùng kiếm chỉ vào nàng, xem nàng như Giang Lạc Ngư của kiếp trước, độc ác, tham sống sợ chết.

Cũng chính ngày hôm đó, ánh mắt nàng nhìn hắn không còn ánh sáng như xưa.

Anan

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-nam-phu-trong-sinh/chuong-11.html.]

Thực ra, việc thay Hoàng hậu đối với hắn không phải chuyện khó, nhưng hôm đó hắn không đồng ý hòa ly, chuyện đã hứa với nàng cũng hết lần này đến lần khác nhượng bộ.

Hắn sớm nên hiểu ra, so với thân phận Hoàng đế, hắn càng muốn giữ nàng lại bên mình với tư cách Bùi Độ.

Vợ chồng trẻ, bên nhau nhiều năm, cuối cùng hắn cũng động lòng.

Nhưng nàng lại không còn yêu hắn nữa.

Nàng không chịu nói cho hắn biết tên thật, ngày sinh thực sự của mình.

Nàng cảm thấy không cần thiết nữa, nhưng vẫn nói với hắn, nàng sẽ làm tốt Giang Lạc Ngư, sẽ làm tròn bổn phận Hoàng hậu.

Nhưng nàng không bao giờ cười với hắn nữa, tất cả những câu hỏi của hắn, nàng đều chọn cách né tránh.

Ngày hôm đó Giang Hoài Chi nói với hắn, nàng mới chính là người năm xưa cứu hắn trên Tuyết Sơn, nàng đã phủ nhận.

Không chút do dự nói ra khỏi miệng.

Nàng hoảng sợ rồi.

Nếu nàng thẳng thắn thừa nhận, có lẽ Bùi Độ sẽ cho là giả.

Nhưng nàng rõ ràng cố gắng tránh nhắc đến chuyện năm xưa.

Bùi Độ đi hỏi Tống Nghiên Vũ, hắn muốn biết vì sao năm đó hắn lại nhận được túi thơm của Tống Nghiên Vũ.

Thì ra là hai người họ đã từng trao đổi túi thơm cho nhau…

Thì ra kẻ hèn hạ nhất chính là hắn…

Những ngày sau đó, Bùi Độ cố gắng hết sức để bù đắp, nhưng nàng vẫn lạnh nhạt với hắn.

Hắn thậm chí còn ngây thơ cho rằng, ngày tháng còn dài, rồi sẽ có một ngày nàng chấp nhận hắn.

Cho đến khi Bùi Độ nhìn thấy nàng cả người đầy m.á.u nằm trong lòng mình, m.á.u tươi cứ thế phun ra, người có quyền lực nhất thiên hạ, trước mặt sinh tử lại bất lực đến vậy.

Nàng hỏi hắn Tống Nghiên Vũ có bình an vô sự không, rõ ràng giây tiếp theo nàng sẽ rời đi.

"Vậy còn nàng?" Bùi Độ hỏi nàng, nhìn đôi mắt nàng từ từ khép lại, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Thái y nói, nàng thể hư khí nhược, lại mất m.á.u quá nhiều, không còn cách nào cứu chữa. Nếu là người có thân thể tốt, có lẽ còn một tia hy vọng sống.

Loading...