Sau Khi Làm Một Cô Em Chồng Mặc Kệ Sự Đời Tôi Sống Thoải Mái Muốn Chết - 6 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-07-20 17:15:00
Lượt xem: 1,390
6. Hết
Anh khách kia được đưa đi cấp cứu, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, làm giám định bị chấn thương sọ não, bác sĩ nói phải nằm trên giường nghỉ ngơi hai năm mới có thể chậm rãi khôi phục.
Bố mẹ bị giam hai ngày, cảnh sát suy xét thấy bọn họ tuổi đã cao, bèn giáo dục mấy câu rồi thả ra.
Sau khi được thả ra thì tìm tới người nhà của người bị thương, đau khổ cầu xin bọn họ viết thư thông cảm.
Chị khách thấy chồng bị thương nặng, đau lòng không thôi, kiên trì không đồng ý viết thư thông cảm, cũng yêu cầu pháp luật nghiêm trị.
Ba tháng sau, toà tuyên án: Chị dâu ác ý đả thương người ta, tình tiết nghiêm trọng, bị phán xử tù có thời hạn 8 năm! Anh tôi nhiễu loạn công vụ, cố ý đả thương người, bị giam nửa năm. Lại còn phải bồi thường dân sự, không chỉ phải chi trả toàn bộ chi phí chữa bệnh cho người bị thương, mà còn phải bồi thường, lo tiền dưỡng bệnh, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần tổng cộng 120 vạn tệ.
Chị khách vẫn mua căn nhà tôi, còn tôi ôm theo hơn một trăm vạn đến tổng công ty ở Bắc Kinh.
Sau khi đến tổng công ty tôi mới biết, hóa ra Tôn Thịnh Là con trai chủ tịch, cũng là người thừa kế công ty, lúc trước anh đến chi nhánh công ty làm việc chỉ là để tích lũy kinh nghiệm, để sau này tiếp nhận công ty.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Tôi với Tôn Thịnh yêu nhau, nhưng tôi cũng không tự cao lấy cái danh vị hôn thê của chủ tịch công ty tương lai mà yên lặng nghiên cứu nghiệp vụ công ty, rồi nhanh chóng được lên chức quản lý, cũng trở thành trợ thủ đắc lực của Tôn Thịnh.
5 năm sau, công ty đưa ra thị trường, tôi và Tôn Thịnh cử hành hôn lễ long trọng, bố mẹ chồng không chỉ tặng cho một căn biệt thự đứng tên tôi mà còn đích thân sang tận Paris đặt cho tôi một bộ trang sức ngọc bích trị giá 200, chuẩn bị váy cưới cực kỳ loá mắt.
Tôi mặc váy cưới hạnh phúc dính lấy Tôn Thịnh, tay nắm tay, nhận lời chúc phúc bạn bè thân thích....
Còn nhà mẹ đẻ thì tôi chỉ mời duy nhất cô em họ đã chơi với tôi từ nhỏ đến lớn.
Con bé nói với tôi, lúc trước vì để bồi thường cho nhà anh khách mua nhà kia mà thằng anh tôi đã phải bán nhà, một nhà mấy người chui rúc trong căn nhà chật hẹp của bố mẹ.
Chị dâu tôi trong thời gian thi hành án mắc bệnh ung thư gan mà chết, anh tôi sau khi ra t.ù cả ngày chỉ biết ở nhà nhà uống rượu chửi người, sau lại thậm chí còn đi gây gổ đánh người ta.
Mẹ tôi có một lần bị anh ta trong lúc say rượu đánh cho gẫy hai cái xương sườn phải vào viện, vào viện rồi còn nói với bác sĩ là chẳng may bị ngã, bác sĩ phát hiện có điều bất thường bèn báo cảnh sát, lại bị bố mẹ tôi sống c.h.ế.t ngăn lại.
Mà sau đó lá gan thằng anh tôi càng lúc càng lớn, ngày qua ngày ở nhà đập phá đồ đạc, với bố mẹ há mồm liền đánh ngậm miệng liền mắng, dọa thằng cháu tôi sợ khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-lam-mot-co-em-chong-mac-ke-su-doi-toi-song-thoai-mai-muon-chet/6-het.html.]
Cuối cùng ông bà ngoại của thằng bé không nhìn nổi nữa đành đưa nó đi.
Trong nhà chỉ còn lại bố mẹ với anh trai, anh tôi càng không kiêng nể gì, không chỉ vô cớ đánh chửi bố mẹ mà còn nhiễm thói cờ bạc, chỉ trong một năm ngắn ngủn đã thua sạch căn nhà nhỏ của bố mẹ.
Một đêm khuya nào đó, rốt cuộc mẹ không chịu nổi những trận đánh chửi của anh, thắt cổ tự sát.
Bố không chịu nổi đả kích, phát điên, từ đây không rõ tung tích, không ai biết ông sống c.h.ế.t ra sao.
Anh cũng lười đi tìm bố, chỉ biết uống rượu mua say. Cuối cùng trong một lần say rượu đánh nhau, m.á.u dồn lên não vác ghế đánh gãy chân người ta, lại lần nữa vào Cục Cảnh Sát, chỉ mong lúc này đây, anh ta có thể sống trong trại giam học cách làm người.
Tôi nghe xong chỉ thấy não lòng, có lẽ đây là số mệnh của bọn họ ha.....
Lại qua 5 năm, nhà tôi có đủ nếp đủ tẻ, bố mẹ chồng đã giao lại công ty cho vợ chồng tôi.
Hai vợ chồng tôi vai sát vai đưa công ty ra thương trường hô mưa gọi gió, bố mẹ chồng ở nhà vui vẻ chăm cháu, cuộc sống viên mãn tốt đẹp.
Cuối tuần, tôi ngồi trên tầng thượng biệt thự phơi nắng, uống cà phê với chồng.
Tôi nhấm nháp, trong cái đắng của cà phê vương mùi thơm ngào ngạt, chồng định thêm đường cho tôi, nhưng tôi đã ngăn lại: “Anh có phát hiện ra không, cà phê hôm nay không cần cho đường cũng rất ngon?”
Chồng nhìn tôi, cười đầy ẩn ý.
Tôi nắm tay anh: “Cảm ơn anh, ông xã, cảm ơn anh đã cho em hạnh phúc.”
Anh hôn nhẹ tôi: “Đồ ngốc, em phải cảm ơn bản thân đã hoàn toàn tỉnh ngộ, thoát ra khỏi vũng bùn.”
Hóa ra, từ bỏ việc giúp đỡ người khác mà chuyên tâm tự mình trưởng thành, mới là lựa chọn chính xác của mỗi con người.
Vườn hoa nhỏ dưới tầng vang lên tiếng cười vui vẻ của bố mẹ chồng và các con, một ánh hoàng hôn chiếu rọi đóa bách hợp hồng nhạt trên bàn, đẹp say lòng người.
Cuộc sống này, thật tốt đẹp......