Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Làm Một Cô Em Chồng Mặc Kệ Sự Đời Tôi Sống Thoải Mái Muốn Chết - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-18 12:06:34
Lượt xem: 1,175

2

Tiễn bố mẹ đi, tôi bắt đầu chuyến du lịch một mình.

Uầy, không ngờ làm một người mặc kệ sự đời sống yên vui nó nhẹ nhàng tốt đẹp tới vậy.

Trước kia, tôi cứ luôn cảm thấy chỉ có bản thân mình hưởng thụ còn bố mẹ phải  ở nhà làm lụng vất vả thì thấy rất có lỗi với bố mẹ, nên sinh ra cảm giác tội lỗi, như kiểu mình phụ bạc với tấm lòng cha mẹ.

Mà đời trước sau khi nếm trải sự lạnh lùng vô tình của bọn họ, chút cảm giác áy náy tội lỗi đã không cánh mà bay.

Bọn họ ở nhà làm lụng vất vả, là vì thằng anh tôi chứ có phải vì tôi quái đâu, kẻ nên áy náy là anh chị tôi mới phải, mắc mớ gì tôi phải áy náy?

Tôi của trước kia chưa chưa từng đứng trên lập trường của bản thân, mà cứ mãi đứng dưới góc độ của bố mẹ để nhìn nhận vấn đề.

Bố mẹ khổ, mệt cũng không phải vì tôi, đừng bắt tôi đứng ra gánh vác chứ.

Cuộc đời của mỗi con người là do chính bản thân mình lựa chọn, bạn không thể chọn hộ người ta, người ta cũng không thể chọn hộ cho bạn.

Bạn cảm thấy người ta đau khổ, đáng thương, bất bình khó chịu thay cho người ta, thế nhưng có thể người ta còn thấy thích thú, hoặc coi những khổ mệt đau lòng này là sứ mệnh của người ta.

Nghĩ thông suốt hết thảy, tôi quẩy hết mình, chơi cho sướng đời thì thôi.

Tôi đi leo núi tuyết Ngọc Long, đến Nhĩ Hải, du ngoạn Đại Lý, ngắm Lệ Giang, chụp ảnh, ăn bún qua cầu, còn chi hai mươi nghìn tệ mua một chiếc vòng ngọc.

Má ơi, hóa ra làm một cô em chồng mặc kệ sự đời lại sướng như vậy!

Tôi thoải mái nhàn nhã chơi bời chán chê mới mỹ mãn quay về.

Về đến nhà, tôi đi ngâm bồn cho sướng, vừa mới nằm lên giường đã nhận được điện thoại của mẹ: “Bé San, con về chưa?”

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Tôi đáp: “Hôm nay con mới về.”

Mẹ lại bắt đầu lải nhải với tôi: “Chậc, con chị dâu con ấy, chả biết là cái giống gì, bố mẹ cấp tốc quay về với nó mà nó còn nhăn nhó với bố mẹ, con nói xem bố mẹ làm trâu làm ngựa cho chúng nó bao nhiêu lâu rồi mà chúng nó còn vậy”

Đấy, lại nữa, bố mẹ cứ một hai muốn làm trâu làm ngựa cho anh chị mà, con có thể làm gì được? Tôi lười trả lời luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-lam-mot-co-em-chong-mac-ke-su-doi-toi-song-thoai-mai-muon-chet/2.html.]

Mẹ thấy tôi không nói gì, ấm ức nói tiếp: “Con nói gì đi chứ, hôm qua cháu con bị ho, chị dâu con liền nói là mẹ cho nó ăn đồ lạnh, nó không để yên cho mẹ, còn chửi mẹ là bà già mãi chưa chịu ch.et.”

Nếu là trước kia, nhất định tôi sẽ đi với mẹ đi chửi bà chị dâu, nhưng bây giờ nghe thấy chỉ thấy ghê tởm, chính bọn họ không thương lấy mình, cam chịu chị mắng chửi cơ mà, thế thì cứ chịu nghe chửi tiếp đi.

Tôi cố ý nói: “Mẹ, chị ta mắng mẹ là bà già mãi chưa chịu ch.et thì mẹ cứ mắng lại chị ta là con nhỏ mãi chưa chịu ch.et đi.

Mẹ: “Mẹ nào có giống nó, mẹ còn có gái cưng của mẹ thương, còn nó không có con gái, sau này về già cho nó khổT.”

Trước kia tôi nghe mấy câu này thì tự hào lắm, nói vậy có nghĩa là tôi là hậu thuẫn, là chỗ dựa cho bố mẹ, là người sưởi ấm cho bọn họ. Chính bố mẹ đã thừa nhận như vậy càng khiến tôi quyết tâm muốn bảo vệ bố mẹ hơn.

Bây giờ nghe lại thấy mỉa mai thế nào ấy, ha ha, là vì con gái bố mẹ coi tiền như rác chứ gì.

Thằng con trai khiến bố mẹ phải chịu khổ thì sao chứ? Chẳng phải là vẫn mua nhà mua về chuẩn bị sính lễ cho nó cưới vợ đấy à? Còn con gái chả có cái mẹ gì nhưng vẫn thương bố mẹ lắm.

Bọn họ đã tính sẵn giao hết gia sản cho thằng quý tử rồi, có làm trâu làm ngựa mệt không gượng nổi cũng kệ, dù sao về già vẫn còn đứa con gái nó nuôi mình mà.

Bây giờ tôi không muốn làm con hề ngốc, cũng không muốn nghe mấy câu ‘khen ngợi’ của mẹ đâu. Tôi ngáp dài: “Mẹ, còn gì nữa không ạ? Con buồn ngủ rồi.”

Mẹ vốn muốn tôi đứng cùng phe với mình, không ngờ tôi lại qua loa như vậy, lập tức luống cuống: “Bé San, ngày mai mẹ nấu món thịt kho tàu con thích ăn nhất, con qua đây ăn nhé.”

Nghĩ đến cảnh đến nhà anh chị, nghĩ đến kết cục thê thảm đời trước, lòng tôi hẵng còn sợ hãi.

Lần này trở về, tôi đã dự định sẽ không dính líu đến sự ‘cống hiến’ của bố mẹ, không bao giờ muốn về nhà mẹ đẻ nữa.

Tôi thoái thác: “Mẹ, ngày mai công ty con còn có việc, chắc không đến được đâu.”

Mẹ tôi nóng nảy: “Đừng, đừng, con vừa đi du lịch về, bố mẹ muốn làm tiệc tẩy trần cho con, con nhất định phải đến đấy.”

Tôi chỉ đáp vâng.

Chiều hôm sau, vừa tan làm là tôi qua nhà anh chị.

Vừa vào cửa, trong bếp đã tỏa ra mùi thịt kho tàu mà tôi quen thuộc nhất, mũi tôi hơi xót, trong lòng không khỏi dấy lên xúc động.

Tôi miên man suy nghĩ, đắm chìm trong thứ tình thân ấm áp.

Từ nhỏ tôi đã thích ăn thịt kho tàu, nhưng lần nào cũng ngoan ngoãn nhường cho anh ăn, nhường cho bố mẹ ăn, còn mình chỉ ăn hai miếng, cuối cùng còn thòm thèm phải l.i.ế.m sạch đĩa thịt.

Loading...