SAU KHI HOÀ LY, PHÒ MÃ ĐÃ ÂN HẬN - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-06 12:34:34
Lượt xem: 1,099
Ta lắng nghe, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trong cổ ngai ngái, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Ta tự cho là đang tìm kiếm người trong lòng, thì ra, người trong lòng lại là người trước mắt.
Chính là Thanh Dương mà ta vẫn luôn coi thường bao lâu.
Trong khoảnh khắc biết được chân tướng, ta giống như suy nghĩ rất nhiều, lại giống như không nghĩ gì cả. Ngập tràn trong đầu đều là đôi mắt xinh đẹp của Thanh Dương vào ngày đại hôn với nàng.
Từ lúc nàng rời đi, vì sao phần trống rỗng trong lòng lại cực kỳ nhói đau, cuối cùng ta cũng có đáp án rồi.
6 ( Phần Thanh Dương)
Ta không ngờ sẽ còn gặp lại Kỷ Lang.
Nói chính xác hơn là nghe thấy giọng của hắn.
Hắn cứng rắn đứng ở lối vào Hoàng Lăng, tiếng đánh nhau hòa vào với tiếng hắn gọi tên ta. Giọng của hắn cũng khàn rồi, nghe vừa xót vừa đau.
Ta không biết vì sao hắn lại tìm đến ta, nhưng ta biết hắn có thân thủ bất phàm.
Những thị vệ kia vô tội biết bao. Ta hơi bất đắc dĩ thở dài, đẩy cửa đi ra.
"Kỷ tướng quân." Ta lạnh nhạt nhìn hắn. Chú ý tới quần áo hắn lộn xộn và vết d.a.o nhàn nhạt trên người.
Đó là dáng vẻ chật vật mà trước giờ ta chưa từng thấy.
Hắn đứng ở đó, biểu cảm có hơi kỳ quái. Giống như là có ngàn câu vạn từ nghẹn ở trong cổ. Hắn chỉ mới nói một chữ đã đỏ cả vành mắt: "Thanh Dương, ta, ta tìm được Lâm Dao rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-hoa-ly-pho-ma-da-an-han/chuong-12.html.]
Xem ra hắn đã biết tất cả.
Ta lập tức hiểu ra sự bi thương trong mắt Kỷ Lang. Ta cho rằng bởi vì hắn biết người trong lòng có người yêu khác nên mới suy sụp như vậy. Không ngờ hắn vừa mở miệng lại nói một chuyện khác.
Giọng hắn khàn khàn, đôi mắt đau buồn nhìn ta, vươn tay về phía ta: "Sao lại không nói cho ta chuyện thư từ?"
Rất kỳ quái, trước kia chỉ cần biết hắn có chút vết thương ngoài da ở trong thư thì ta đều sẽ đau lòng không thôi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ đau đớn tột cùng của hắn, lòng ta lại không có một tia gợn sóng nào. Ta thành thật cụp mi mắt xuống: "Chuyên thư từ là do trước đây ta lừa gạt ngươi. Ta có lỗi với Kỷ tướng quân."
Câu nói này, ta nói chân tình thật lòng.
Ta không ngờ, ta vừa nói ra câu nói này, Kỷ Lang lại giống như bị rút mất chiếc xương cuối cùng, hắn rõ ràng đứng thẳng tắp tại chỗ nhưng lại giống như có thứ gì đã hoàn toàn sụp đổ.
Hắn đỏ vành mắt, giọng vỡ tan không còn hình dáng trong gió: "Không phải, không phải lỗi của nàng... Là do ta nhận lầm. Tử Sư, nàng về nhà cùng ta có được không..."
Khuê danh của ta là Tử Sư. Lấy từ câu thơ "Quan quan sư cưu"**.
** Trích trong bài thơ “Quan Thư” - Khổng Tử
Tiếng Tử Sư này của Kỷ Lang khiến ta đột nhiên có chút hoảng hốt.
Lúc còn ở thư viện, người khiến thái phó nhức đầu nhất chính là ta và Kỷ Lang. Ta có tiếng không sợ gì hết, Kỷ Lang rất thông minh nhưng mỗi lần đụng phải ta thì sẽ hoàn toàn mất sạch lý trí. Hai chúng ta gần như vừa thấy mặt là đấu võ mồm, làm ầm ĩ toàn bộ thư viện đến gà bay chó chạy.
Nhưng mỗi lần thái phó phạt ta, kiểu gì Kỷ Lang cũng sẽ nhảy ra chịu thay ta tất cả gậy phạt.
Lần đó bàn tay hắn bị đánh đỏ lên, trong mấy ngày hắn dưỡng thương, nhiệm vụ chép sách đều do ta hoàn thành thay hắn.
Kỷ Lang mặt dày vô sỉ giơ cái tay bị thương lên, vừa nhìn ta chép sách thay hắn, vừa vui vẻ sai sử ta làm việc: "Tử Sư, ta khát... Tử Sư, ta đói..."
Bây giờ nghĩ lại, ta và hắn, cũng không phải không có ngày tháng tốt lành để nhớ về.