Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Được Long Quân Nuôi Dưỡng - Chương 20: Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp

Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:28:32
Lượt xem: 14

Vào mùa xuân năm đó, quay về Núi Vô Cực, Thanh Thần thường nghe mọi người nhắc đến tên Ứng Uyên.

Nam Lê Đế quân hiếm hoi mở một lớp học, trong đó ông đã sử dụng Ngọc Lưu Ảnh để trình chiếu cho các đệ tử cảnh tượng của trận chiến thần ma vừa qua.

Dưới sự chỉ huy của Ứng Uyên Long quân, Thiên tộc đã giao chiến với mười vạn ma tộc tại biên giới thần ma. Nam Lê Đế quân đã chọn ra phần đặc sắc nhất của trận chiến để các đệ tử chiêm ngưỡng.

Biên giới thần ma là một vùng đồng bằng hoang tàn.

Đất đen đã ghi lại dấu vết của hàng vạn năm chiến đấu giữa hai tộc thần ma. Nơi đây không có mặt trời, không có mặt trăng, chỉ có những đám mây u ám và ánh sáng đỏ như m.á.u chiếu qua các khe hở của mây.

Ma tộc cao cấp và ma thú cấp thấp, như những cơn sóng đen cuồn cuộn, ùn ùn kéo đến. Ngược lại, Thiên tộc lại được bao phủ bởi một ánh sáng hòa bình.

Chiến tranh giữa thần và ma, trời đất rung chuyển.

Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất để lại cho tất cả người xem chính là thanh kiếm của thần quân trẻ tuổi, làm rung chuyển cả trời đất.

Ứng Uyên Long quân, không chỉ là Long tộc mà thanh kiếm của hắn cũng uy dũng như bản thể của hắn.

Chỉ thấy thần quân trẻ tuổi cầm thanh kiếm Đại Viên nhẹ nhàng vung lên, kiếm khí mạnh mẽ lập tức hóa thành một con rồng vàng dài hàng chục trượng, oai phong lẫm liệt, khí thế như gió trời, từ trên không hạ xuống, chỉ trong chớp mắt đã nghiền nát vô số ma tộc thành bụi.

Khi trận chiến đến lúc cao trào nhất, kiếm khí của hắn thậm chí có thể hóa thành nhiều con rồng vàng, lướt qua đám ma tộc đen kịt, không gì có thể ngăn cản...

Thanh Thần, như tất cả các đệ tử khác, ngước nhìn hình ảnh của thần quân trẻ tuổi trên màn hình, không thể rời mắt.

Hướng Dương Ngược Nắng

Khi lớp học kết thúc, nghe thấy mọi người bàn tán sôi nổi ngưỡng mộ và khen ngợi với Ứng Uyên Long quân, khóe môi Thanh Thần khẽ nhếch lên, không thể kiềm chế được niềm vui.

Xích Viện từ phía sau đến gần, vươn tay khoác lên vai nàng, nhìn ánh mắt vui mừng cùng với ánh sáng lấp lánh không thể che giấu trên gương mặt thiếu nữ, nàng ấy không nhịn được trêu chọc: "Ài ài, lại tự hào về ca ca nhà muội rồi hả?"

Thanh Thần mỉm cười.

Xích Viện ghé sát tai nàng, thì thầm hỏi: "Có thích Ứng Uyên ca ca của muội không?"

Thanh Thần hơi ngẩn người, mặt nàng không kìm được mà đỏ bừng.

Xích Viện sớm đã nhận ra tâm tư của nàng, giờ thấy mặt nàng đỏ rực, càng hiểu rõ. Liền cười nói: "Nếu thích thì cứ theo đuổi đi."

Thanh Thần ngơ ngác, quay đầu nhìn nàng ấy: "Theo đuổi... Làm thế nào để theo đuổi?"

Xích Viện cười khúc khích: "Tỷ tỷ có cách riêng."

Khi về đến viện của Xích Viện, nàng ấylấy ra một đống sách nhét cho Thanh Thần: "Để muội mở rộng tầm mắt, học hỏi chút."

Thanh Thần lật qua những cuốn sách đó, ‘Sổ tay chiến lược đối phó với Đế Quân lạnh lùng’, ‘Sư đệ cuồng si yêu ta’...

Thanh Thần: “...”

Cảm giác như những cuốn sách này không mấy nghiêm chỉnh.

Im lặng đã lâu, Xích Mặc ngồi xuống bên bàn, liếc qua những cuốn sách mà tỷ tỷ mình đưa cho Thanh Thần, nhíu mày nhẹ. "Tỷ ít xem những sách linh tinh này đi."

Tự đọc thì được, mà còn dẫn dắt người khác vào con đường không chính thống.

Xích Viện hừ một tiếng: "Cứ suốt ngày học những thứ chính thống, các ngươi trở nên cứng nhắc quá. Xem chút sách này để giải trí."

Nói xong, nàng ấy lại ném vài cuốn sách cho Xích Mặc: "Nào, A Mặc, đệ cũng xem thử. Có ích cho việc tìm vợ. Đệ cũng mười bảy, mười tám tuổi rồi, không còn nhỏ nữa..."

Xích Mặc nhận lấy vài cuốn sách, y khoanh chân cứng đờ, không hề chớp mắt.

Xích Viện thì lại cầm một cuốn sách, đọc một cách say mê.

Thanh Thần do dự một lát rồi cũng cầm lên một cuốn, từ từ lật xem, không bao lâu sau đã dần bị cuốn vào.

Những cuốn sách hư cấu này, dĩ nhiên là thú vị hơn nhiều so với các danh lục cổ thần, loại thần thú, bách khoa tiên thảo, công pháp tiên thuật,… Thanh Thần xem đến say mê.

Xích Mặc nhấp trà từ từ, ánh mắt không hề liếc qua đống sách trên đùi nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn Thanh Thần đang chăm chú đọc sách.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt mềm mại của thiếu nữ, làn da như ngọc, mũi thanh tú, đôi môi hồng đều rất quyến rũ...

Xích Mặc nhìn một lúc rồi lại dời ánh mắt đi.

Khi Thanh Thần quay về viện mình, nàng mang theo vài cuốn sách chưa đọc xong, dự định tiếp tục xem. Xích Viện thấy nàng mê mẩn như vậy, cười nói: "Tỷ đã bảo rồi mà, mấy cuốn sách này rất thú vị. Lần sau, tỷ sẽ cho muội xem những cuốn thú vị hơn..."

Nàng ấy còn nhiều sách quý hiếm chưa được xuất bản đang chờ để chia sẻ.

Thanh Thần gật đầu, ôm sách rời đi với vẻ mãn nguyện.

Xích Viện thấy Xích Mặc cũng đứng dậy, y cũng nhét đống sách vào trong tay áo thì Xích Viện không khỏi bật cười.

Thằng nhóc này, giả vờ nghiêm túc!

---

Chưa hết bàn tán về Ứng Uyên, hơn một tháng sau, tên của hắn lại được sự quan tâm không ngớt.

Lần này là vì Ứng Uyên đã cứu được Phù Sương Đế cơ.

Phù Sương Đế cơ không phải là con gái của Thiên Đế và Thiên Hậu, mà là con gái của vị Đế Phi thứ tám của Thiên Đế… một Đế Phi thuộc Hồ tộc, là một yêu hồ.

Nghe nói Thiên Đế rất yêu thích Đế Phi thuộc Hồ tộc này, vì vậy Phù Sương Đế cơ được yêu mến hơn cả con gái của Thiên Hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-duoc-long-quan-nuoi-duong/chuong-20-anh-hung-cuu-my-nhan-my-nhan-lay-than-bao-dap.html.]

Hồ tộc nổi tiếng với vẻ đẹp, Phù Sương Đế cơ lại càng xinh đẹp quyến rũ, được mệnh danh là "Mỹ nhân số một Thiên tộc."

Ứng Uyên được yêu thích bao nhiêu thì Phù Sương Đế cơ cũng được yêu mến bấy nhiêu.

Trước đây, nàng ta là một thiếu nữ kiêu ngạo, không dễ bị lay chuyển. Mặc dù đã nghe danh Ứng Uyên, âm thầm ái mộ vị thần quân tuấn tú đó nhưng Ứng Uyên lại luôn tỏ ra lạnh lùng với các thần nữ tiên tử, làm sao nàng ta có thể hạ mình đi tiếp cận hắn?

Nhưng giờ đây, định mệnh đã khiến hai người kết duyên, điều này trở thành một câu chuyện đẹp.

"Nghe nói Thiên Đế có ý định kết thông gia với Ứng Uyên Long quân, định gả Phù Sương Đế cơ cho hắn."

"Xưa nay anh hùng thường yêu mỹ nhân, lần này Ứng Uyên Long quân cứu Phù Sương Đế cơ, quả là một câu chuyện 'anh hùng cứu mỹ nhân, dùng thân báo đáp’ tuyệt đẹp."

Tuy nhiên câu chuyện được mọi người ca ngợi, Thanh Thần lại không thể vui vẻ nổi.

Lúc đó, nàng đang luyện kiếm trên đài, nghe được tin tức, cảm giác như trái tim bị đ.â.m một nhát, đau đớn hơn nhiều so với những cơn bệnh thường ngày.

Thanh Thần dừng lại, đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích.

Xích Viện đứng gần đó lập tức kéo nàng qua một bên, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, biết tâm trạng nàng đang như thế nào, mà Xích Viện thường hay nói nhiều, giờ cũng không biết nói lời an ủi ra sao.

Xích Viện thu kiếm lại, vỗ nhẹ lên vai Thanh Thần, nói: "Đi thôi, hôm nay không luyện nữa, đi uống trà ăn điểm tâm với tỷ."

Nói rồi, không đợi nàng phản đối, Xích Viện đã kéo nàng trở về.

Xích Mặc cũng thu kiếm, lặng lẽ theo sau họ.

Khi ngồi xuống trong phòng của Xích Viện, nàng còn được Xích Viện đưa cho một ly trà, tay Thanh Thần nắm chặt cốc trà, cúi đầu nhìn hơi nước tỏa ra từ ly trà, thất thần. Một lúc sau, nàng mới ngẩng lên hỏi Xích Viện: "Sư tỷ, tin tức đó... có thật không?"

Thiên Đế thực sự muốn gả Đế cơ cho Ứng Uyên ca ca sao?

Xích Viện có phần khó xử đáp: "Cũng chưa chắc chắn lắm."

Nhưng nàng ấy cũng biết, việc này không thể chỉ là tin đồn.

Mặc dù Ứng Uyên từ trước đến nay đã từ chối nhiều thần nữ tiên tử, nhưng Đế cơ là người được Thiên Đế yêu thương, lại là mỹ nhân số một trên Cửu Trọng Thiên. Có mấy ai có thể từ chối được?

Thanh Thần lại lặng im.

Nàng không nói gì, Xích Viện càng cảm thấy khó chịu, thử hỏi: "Muội có muốn trực tiếp hỏi ca ca muội không? Hoặc bày tỏ tâm ý của mình?"

Thanh Thần lắc đầu: "Không thể, huynh chỉ coi muội như em gái mà thôi."

Nếu phá bỏ lớp vỏ bọc này, nàng sợ rằng mình ngay cả tư cách làm em gái ở bên cạnh hắn cũng không còn.

Xích Viện thở dài, đang định an ủi nàng vài câu, bỗng ba người họ cùng lúc nhận được thông báo từ ngọc truyền tin.

Xích Viện nhanh chóng kiểm tra, tiếng của đại sư huynh Tông Hoành truyền đến.

"Nhanh chóng đến Quảng trường Lạc Phong, có việc quan trọng."

---

Thành Lâm Giang, Thất Tinh Giới

Tông Hoành dẫn theo các đệ tử, kiểm tra trên đài tế lễ được dựng dọc theo sông Lâm Giang, sau đó lại bay qua bay lại trên sông Chân La chảy qua thành, rồi mới quay trở lại đài tế lễ.

"Không phát hiện gì." Tông Hoành nhíu mày: "Ta đã dùng thần thức dò xét trong sông, cũng không phát hiện bất thường."

"Ngày mai là lễ tế thần sông của thành Lâm Giang." Lan Nhân nói. "Đến lúc đó sẽ rõ, 'thần sông' tự nhiên sẽ xuất hiện."

Tông Hoành gật đầu, rồi quay sang Xích Viện nói: "Vậy thì ngày mai phải nhờ Xích Viện sư muội rồi."

Xích Viện mỉm cười quyến rũ: "Chỉ là giả trang thành cô dâu thôi, chẳng có gì khó khăn, việc nhỏ việc nhỏ."

Mọi người quay về hướng thành, Thanh Thần đi bên cạnh Xích Viện, khẽ kéo tay áo nàng ấy, nói nhỏ: "Sư tỷ, cẩn thận một chút."

Sông Chân La, ở phàm gian còn được gọi là "Sông Chân Long", theo truyền thuyết, từng có một con rồng hàng nghìn năm rơi xuống đáy sông, dần dần được tôn thờ thành thần sông. Người thành Lâm Giang hàng năm vào ngày mùng ba tháng ba đều cúng tế thần sông, cầu xin sự che chở của thần sông.

Trước đây chỉ là dâng hương, thổ sản và gia súc. Gần đây các thầy tế và nữ pháp sư nói rằng họ đã mơ thấy thần sông, cần phải dâng tặng một cô dâu mới để duy trì huyết mạch Thần tộc.

Người thành Lâm Giang từ xưa đã cúng tế thần sông nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải yêu cầu như vậy từ thần sông. Mặc dù mọi người tôn kính thần, nhưng không ai muốn đưa con gái của mình vào dòng sông cuồn cuộn.

Vì vậy, năm đó, thần sông nổi giận, nước lụt ngập thành Lâm Giang. Từ đó, mỗi năm khi tế lễ, người ta buộc phải dâng tặng một cô dâu cho thần sông.

Năm nay, đến lượt con gái của một thợ săn. Người thợ săn này từng gặp phải yêu thú cấp thấp trên núi, dù may mắn giữ lại được mạng sống, nhưng chân đã hỏng, suốt ngày phải nằm trên giường, hiện tại chỉ có thể nhờ vợ làm một số công việc giặt giũ, khâu vá để nuôi sống gia đình ba người. Con gái của gia đình này đã đến tuổi kết hôn, năm nay được chọn làm cô dâu của thần sông.

Người vợ của thợ săn khóc lóc không ngừng, thợ săn cũng lo lắng mất ngủ cả đêm. Nghe nói cách vài trăm dặm có đền thờ Nam Lê Đế quân trên núi Đại Hưng rất linh nghiệm, người vợ của thợ săn đã vất vả nhiều ngày, cuối cùng leo lên được núi Đại Hưng.

Nam Lê Đế quân có biết bao nhiêu đền thờ và tín đồ ở hạ giới, cầu nguyện của nguồi phàm nhiều như vậy, theo lý lẽ không thể ai cũng như ý, cũng không thể ứng đáp kịp thời.

Nhưng người mẹ này vì yêu thương con gái, tâm nguyện mãnh liệt, đã ở đền thờ Nam Lê Đế quân khóc lóc nói từng chữ, suốt mấy ngày mấy đêm, cuối cùng khiến Nam Lê Đế quân cảm nhận được, liền lập tức phái đệ tử đến xử lý.

Ngày hôm sau, Xích Viện giả trang thành con gái thợ săn, hóa trang thành cô dâu, tham gia lễ tế. Tông Hoành và Lan Nhân dẫn theo Thanh Thần, Xích Mặc cùng một số đệ tử hòa vào đám đông, chờ thời cơ hành động.

Lễ tế hoàn tất, cô dâu bị người dẫn đi, từng bước theo cầu thang lễ tế, hướng về phía bờ sông.

Tông Hoành cùng Thanh Thần, Xích Mặc cũng ẩn mình theo sau.

Đến bờ sông, bỗng dưng nước sông nổi lên thành sóng lớn, sóng cuộn thành một dòng nước lớn, giống như một con rồng nước lao về phía trước. Con rồng nước này không cuốn cô dâu vào trong nhưng lại cuốn lấy Thanh Thần, người đã ẩn hình theo sau.

Loading...