SAU KHI ĐÁ KÊ CHÂN ĐỘT NHIÊN TỈNH NGỘ - Chương 6.1
Cập nhật lúc: 2024-07-02 19:29:21
Lượt xem: 559
6.
Lần đầu làm việc xấu, trong lòng ta rất sợ hãi.
Nhưng cũng có cảm giác hứng khởi như sắp thoát khỏi địa ngục.
Và còn có chút mơ hồ về tương lai.
Toàn thân ta vừa nóng vừa lạnh, mồ hôi túa ra như mưa. Chúng ta đi rất nhanh, gặp người quen thì nói qua loa là đi ra ngoài thành tìm tướng công.
Đến bên ngoài thị trấn, thấy người đánh xe vẫn đang đợi, ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta quay đầu gọi nữ nhi lên xe ngựa:
"Nhanh lên."
"Phu nhân muốn đi đâu vậy?"
"Đi đến huyện."
Ta không biết hộ khẩu và giấy tờ có phải là hàng thật hay không, nhưng tiền bạc thì chắc chắn là thật.
Chỉ cần có tiền là có thể làm tất cả mọi việc, đổi chỗ sống cũng phải mang theo tiền.
Năm đó, ta đi theo dòng người đến nơi này, không có nhà không có ruộng, không biết phải đi đâu.
Lúc đấy ta chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
"Nhanh lên một chút."
Người đánh xe vừa mua về, y không biết ta, ta cũng không quen y.
Ta đành phải đánh cuộc
Nếu ta thắng thì chúng ta sẽ có một cuộc sống mới, nếu ta thua thì chúng ta sẽ chec không chỗ chôn.
Nhưng chắc chắn dù thắng hay thua thì cũng đỡ hơn nhiều so với việc ở lại nhà họ Chu.
Ta không muốn chec, cũng không muốn hai nữ nhi bị cha bán rẻ.
Hai nữ nhi của ta, các nàng rất sợ hãi.
"Nương."
"Đừng sợ."
Ta run rẩy an ủi các nàng.
Thực ra, ta cũng sợ chec.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-da-ke-chan-dot-nhien-tinh-ngo/chuong-6-1.html.]
Nếu bị bắt về, chắc chắn chúng ta sẽ phải chec.
Bây giờ có thể coi chúng ta như những kẻ bị truy nã.
Tôi chợt nhìn thấy bên đò phía trước, có một ông già đang chèo thuyền, chiếc thuyền đủ rộng cho xe ngựa lên được.
"Quay lại."
Chiếc thuyền này thật sự có thể chở được xe ngựa.
Ta hỏi ông lão, bên kai bờ sông có phải có một chỗ gọi là đò Thanh Hà không?
"Đúng là có một nơi như vậy, phu nhân có muốn đi không?"
"Ta sợ không tới được, bên kia có huynh trưởng của ta chờ, nhưng ta đang bận việc gấp. Gia gia, ta trả tiền cho ngươi, phiền ngươi giúp đỡ một chút.”
“Ngươi chèo thuyền qua bên kia truyền lời cho huynh trưởng của ta, bảo với huynh ấy hãy chờ ta đến trưa mai được không?”
Lời ta nói cực kỳ lộn xộn.
Đi một chuyến đò cần trả 10 xu, ta trả cho ông lão 200 xu, ông ta rất vui lòng chuyển lời hộ ta.
Ta không hề tiếc tiền.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Bản dịch này chỉ được đăng tải trên MonkeyD và fb Ú nu phơi nắng, đứa nào reup truyện này là chó!!!”
Sau khi lên bờ, nhìn chiếc thuyền đi xa dần, ta nói với người đánh xe ngựa:
"Mau đi nhanh đi."
Ông lão sẽ mất một khoảng thời gian để chèo đến bến đò Thanh Hà. Nếu ông ấy cứ ở bên đó chờ đợi một người không có thật để chuyển lời hộ ta thì phải rất lâu sau thuyền mới quay lại.
Không có thuyền để đi thì cơ hội để bà bà và tên cẩu nam nhân kia tìm ra chúng ta càng khó hơn.
Xe ngựa chạy rất nhanh trên đường, chúng ta không dám xuống xe lung tung, cũng không dám vào trong thành để ở trọ. Chỉ dám xuống mua một ít đồ ăn để ăn trên đường.
...
Người đánh xe ngựa mà ta mua là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, mặt vuông chữ điền và có nhan sắc rất tầm thường.
Ta nghĩ y đã đoán được chuyện chúng ta đang chạy trốn.
Ta sợ y tố cáo ta, cũng sợ y đột nhiên nổi cơn tham tiền:
"Đây là khế bán mình của ngươi, cầm lấy đi, cảm ơn ngươi đã chở chúng ta đi suốt mấy ngày qua."
Ta nói hoàn cảnh của ta rất đáng thương, hai nữ nhi cũng khóc lóc rồi kể lại chuyện bà bà và tướng công đã hành hạ ta như thế nào.
Ta không biết y có tin ta không, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
"Nếu ta là phu nhân, thì chắc chắn ta sẽ không để người đánh xe rời đi vào lúc này." y lại hỏi ta: "Phu nhân muốn đi đâu? Ta sẽ đưa phu nhân và hai tiểu thư đi."