Sau khi công lược thất bại, ta song tu với muôn vàn mỹ nam - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-24 10:28:15
Lượt xem: 1,210
Trúc Bắc Xuyên là con của ma thai Côn Luân, từ nhỏ đã ma khí bức người, khắc c.h.ế.t lục thân, ai cũng coi hắn như quái vật.
Lúc ta tìm thấy hắn, hắn bị dân làng đẩy vào hố lửa, thiêu đến toàn thân đen nhẻm, không ra hình người.
Ta giơ kiếm đ.â.m xuyên qua lồng n.g.ự.c hắn, hắn lại khàn giọng cảm tạ ta bằng lòng cho hắn một cái c.h.ế.t thống khoái.
"Người là người duy nhất trên đời này lấy làm thương xót ta..."
Hắn hiểu như thế nào về hai chữ "lấy làm thương xót"?
Ta trông thấy hắn mất hơi thở, lại thấy hắn từ cơ thể bị thiêu rụi hồi sinh.
Thủ đoạn thông thường căn bản không thể nào làm gì được hắn.
Ta đưa hắn về sơn môn, tất cả trưởng lão và đệ tử đều đồng loạt thỉnh cầu, nói đứa nhỏ này tuyệt đối không thể giữ lại.
Ta biết rõ đứa nhỏ này là một tai họa, nhưng chúng ta không thể g.i.ế.c hắn, chỉ có thể dẫn dắt hắn hướng thiện.
Ta đứng trước đại điện phản bác ý kiến của mọi người, Trúc Bắc Xuyên núp sau lưng ta.
Có vị trưởng lão đề nghị khóa xương bả vai hắn, ném hắn xuống Yêu Uyên, để bầy yêu gặm nhấm cơ thể hắn.
Như vậy hắn chỉ có thể vĩnh viễn mắc kẹt giữa cái c.h.ế.t và sự tái sinh, mãi mãi không được giải thoát.
Một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy đạo bào của ta, run rẩy như lá khô bị gió thu thổi rơi.
Trúc Bắc Xuyên sẽ không chết, nhưng hắn sẽ đau, cũng sẽ sợ.
Cho dù là do ma thai sinh ra, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, hắn từng làm hại ai chưa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-cong-luoc-that-bai-ta-song-tu-voi-muon-van-my-nam/chuong-2.html.]
"Bản tọa nhận trách nhiệm dẫn dắt hắn đi vào chính đạo. Nếu có sai sót gì, bản tọa tình nguyện bị thiên lôi đánh tan xác, thân tử đạo tiêu."
Khi nói ra những lời đó, ta chưa chắc đã có bao nhiêu chính trực, nhưng Trúc Bắc Xuyên lại ôm lấy eo ta từ phía sau, nũng nịu gọi ta: "Sư phụ."
Cho dù bị thiêu thành than hắn cũng chưa từng rơi lệ, nhưng hôm đó ta lại cảm nhận rõ ràng có hơi nước thấm ra từ lưng áo.
Trúc Bắc Xuyên nói, từ ngày hôm đó, hắn đã có chỗ dựa, cũng có nỗi ưu tư.
3
Ma thai rốt cuộc vẫn là ma thai, từ khi nhận Trúc Bắc Xuyên làm đồ đệ, con đường tu hành của ta trở nên gập ghềnh trắc trở.
Lúc thì kẻ thù tìm đến cửa, lúc thì lò luyện đan nổ tung, ngay cả khi nhắm mắt điều tức cũng có thể bị chân khí loạn dòng, hàn khí xâm nhập.
Lúc bệnh hàn phát tác, ta lờ mờ cảm nhận được Trúc Bắc Xuyên đang ôm ta, liên tục van xin ta đừng chết.
Tên nhóc này, nếu chỉ bởi chân khí loạn dòng cũng có thể đe dọa đến tính mạng, vậy thì ta, Thần Tôn này, chẳng phải uổng công hay sao?
Ta điều tức ba ngày, cơ thể đã không còn nghiêm trọng, nhưng lại thấy Trúc Bắc Xuyên toàn thân nặng trĩu vết máu, trên người giấu đầy những thứ kỳ lạ, từ linh dược quý hiếm đến nguyên đan của yêu ma, đủ loại đều có, thuốc thì cướp đoạt, đan thì đào từ trong bụng yêu ma.
Ta biết hắn là vì lo lắng cho ta, nhưng ánh mắt nhuốm đầy m.á.u của hắn đã bốc lên ngọn lửa tà ác.
"Dù phải lặn lội khắp tam sơn cửu nhạc, ta cũng phải tìm được linh dược chữa bệnh hàn cho sư phụ!"
Anan
Cả sơn môn đều chấn động, đều nói hắn còn nhỏ tuổi mà ra tay đã độc ác như vậy.
Ta trách Trúc Bắc Xuyên tàn sát sinh linh, phạt hắn lên Tư Quá Nhai diện bích mười năm.
Những người khác chỉ thấy ta dạy hắn học tập thông qua truyền âm, nhưng không biết ta luôn đến thăm và giám sát hắn vào lúc đêm khuya thanh vắng.
"Ta hiểu, sư phụ bề ngoài trừng phạt ta, thực ra là sợ những người khác lấy cớ này để bắt nạt ta." Trúc Bắc Xuyên dựa vào đầu gối ta, thần sắc uể oải, như một chú mèo con đang làm nũng, "Sư phụ là người thân duy nhất của ta, cũng là người đối xử với ta tốt nhất trên cõi đời này."