Sau khi công lược thất bại, ta song tu với muôn vàn mỹ nam - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-24 10:37:46
Lượt xem: 837
Triệu Uyển Cần nắm chặt lấy tay hắn, liên tục thúc giục: "Nàng ta chính là sư phụ của huynh, Thanh Tiêu Thần Tôn, huynh mau giữ nàng ta lại! Nếu để nàng ta chạy thoát, e rằng huynh có đi khắp thiên hạ cũng không tìm được nàng ta nữa đâu!"
Trúc Bắc Xuyên cúi đầu nhìn nàng ta, vươn tay lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng ta, trong mắt đầy vẻ xót xa.
Hắn hận Triệu Uyển Cần lừa gạt mình, nhưng trong lúc nguy cấp, người hắn tiềm thức muốn bảo vệ vẫn là Triệu Uyển Cần.
"Ta ở ngay đây. Muốn trút giận thay ả ta, cứ việc đến tìm ta bất cứ lúc nào."
Ta quay người đỡ lấy vai Tịch Đường đi về phòng ngủ.
Triệu Uyển Cần ra tay rất tàn nhẫn, ngay cả xương sọ của Tịch Đường cũng bị nàng ta đập nát.
"Ngươi biết rõ ta là kim thân bất hoại, vừa rồi nàng ta phá hủy tàn hồn không phải là rất tốt sao, tại sao ngươi lại ngăn cản?"
Tịch Đường nhìn ta cười, thần sắc ôn hoà: "Lần trước ngươi đau đớn như vậy, ta không muốn nhìn lại lần nữa..."
Anan
Ta thở dài, vừa đỡ lấy Tịch Đường vừa nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có muốn ta cứu ngươi không?"
"Không cần." Tịch Đường lắc đầu, hơi thở càng lúc càng yếu ớt, "Ta chắc chắn phải chết, không cần phải lãng phí tu vi cho ta đâu."
Ta không hiểu ý của hắn.
"Dữ liệu của ta sẽ trở về 0, cũng giống như bị xóa sổ vậy. Nhưng ngươi đừng lo, dữ liệu sẽ được sửa chữa và viết lại tối ưu hóa. Ngươi có thể hiểu là... sẽ có một người khác đến bên cạnh ngươi, người đó sẽ tốt hơn ta."
Nó thần thông như vậy, có thể nói là thần linh của thế giới này, ta không thể tưởng tượng nổi nó lại có thể dễ dàng biến mất theo cách này.
"Ngươi chưa từng nói với ta, nhập vào người Tịch Đường, ngươi sẽ cùng sống cùng c.h.ế.t với cơ thể của hắn."
"Ta... chỉ là muốn dùng cơ thể thật của mình để ôm ngươi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-cong-luoc-that-bai-ta-song-tu-voi-muon-van-my-nam/chuong-11.html.]
Ngón tay Tịch Đường vuốt ve gò má ta, không chạm đến bất kỳ giọt nước mắt nào, lại mỉm cười thoả mãn, sự ôn nhu trong mắt như muốn tan ra thành nước.
"Ta chỉ là một dãy dữ liệu, xuất hiện hay biến mất đều không có cảm giác, đương nhiên là sống c.h.ế.t đều không sao. Ngươi không cần phải buồn, đã trải nghiệm qua cảm xúc của con người, ta không còn gì tiếc nuối nữa."
Nếu không còn gì tiếc nuối, sao hắn lại rưng rưng nước mắt.
Ta cúi người xuống, dựa vào lồng n.g.ự.c hắn.
Tiếng tim đập chân thật vang lên bên tai, sau đó dần dần chậm lại, cho đến khi im bặt.
Cả đời tu hành nhìn xuống thiên hạ, ta chỉ biết tranh cường háu thắng.
Đứng trên đỉnh cao không ai với tới, mới biết bên cạnh không có ai kề vai sát cánh, địa vị càng cao lại càng lạnh lẽo.
Lúc nghe thấy âm thanh lạnh lùng của cỗ máy kia, ta mới biết cuộc đời mình còn có thể sống theo cách khác.
Sự đồng hành mà nó dành cho ta, còn hơn cả Trúc Bắc Xuyên.
Cho dù là lời khen ngợi hay chê bai, nó chưa bao giờ rời bỏ ta.
Mỗi lần ta làm bậy, cũng chỉ có nó vừa mắng ta, vừa giúp ta thu dọn hậu quả.
Trước mặt nó, ta không cần phải ép bản thân trở thành Thanh Tiêu Thần Tôn trong sạch không tì vết, thoải mái hưởng thụ sự ưu ái của nó.
Nhưng giờ đây, vị thần linh công bằng chính trực kia đã không còn nữa.
10
Ta tổ chức tang lễ cho Tịch Đường vào đúng ngày Trúc Bắc Xuyên và Triệu Uyển Cần thành thân.
Trúc Bắc Xuyên bỏ mặc Triệu Uyển Cần trong lễ đường, một mình chạy đến ngăn cản ta.