Sau Khi Bội Tình Bạc Nghĩa Với Tiểu Thích Khách - Chương 8 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-07-08 18:28:27
Lượt xem: 2,178
Chương 8
Tạ Lang thật sự giận ta rồi.
Thôi Hạo đã sớm nghe nói về Tạ Lang mặt lạnh ở phường thêu ngày đó.
Vì thế hắn vội đưa cho Tạ Lang một mỹ nhân cực đẹp.
Đó là sấu mã số một số hai của thành Dương Châu, một đôi tay ngọc thổi đàn sáo không nói nên lời, giọng hát hay đến mức đủ sức mềm lòng cả nữ nhân.
Sáng sớm họ đã đưa người đến rồi, nghe nói Tạ Lang không từ chối.
Ta uống trà và ăn sáng ở phường thêu uống trà như không có chuyện gì xảy ra.
Như trước đã nói, ta căn bản không thích y, đương nhiên sẽ không thèm để ý việc Tạ Lang có ba bốn cơ thiếp.
Chỉ là vì sao trà này lại đắng thế nhỉ?
"Hôm qua tiểu thư cũng uống trà này, không có đổi."
Vậy sao loại này đắng thế nhỉ?
"Tiểu thư, đây là do sư phụ Dương Châu mà ngài mời về làm. Nô tỳ nếm thử vẫn thấy mùi vị như thường lệ."
Không đúng, không đúng, tất cả đều không đúng.
"Đại tiểu thư, ngài đi đâu vậy?"
Nha hoàn thấy ta rút d.a.o găm ra rồi lao ra khỏi cửa thì sợ tới mức run rẩy.
Tất nhiên là ta sẽ cho y một đao!
Cỗ xe ầm ầm chạy qua con đường lát đá xanh, con đường thường mất nửa phút hóa ra lại hơi khó đi.
Đột nhiên trong lòng có chút chua xót.
Nhưng lại bị ta nhanh chóng đè xuống.
Cùng lắm đó chỉ là một loại cảm giác mới vừa chớm nở mà thôi. Nếu y vô tình thì ta liền hưu, Thẩm Chi Nguyệt ta là nhân vật cỡ nào chứ, ta đây nhất quyết sẽ không sợ y.
Tạ Lang không có ở đây, ngược lại Chu tổng quản thấy ta đến thì hơi kinh ngạc”
“Vương phi, Vương gia không có ở đây nên truyền lệnh đem người cho ngài rồi.”
“Như vậy mà từ bất ngờ đến bất ngờ, lại có thể bỏ qua sao?”
Có ý gì cơ?
"Vị cô nương được Thôi đại nhân đưa tới đã được Vương gia hỏi qua.”
"Nàng ấy đã ký tử khế, Vương gia bảo nàng đi nàng không chịu, quỳ gối trước cửa trông đến khó coi.”
"Vương gia hỏi nàng, chỉ cần có thể ở lại thì bảo làm gì nàng ta cũng sẽ bằng lòng sao?”
"Cô nương kia gật đầu."
"Vương gia liền cho người đưa nàng đến phường thêu của vương phi ngài, nói chỉ cần ngài gật đầu thì sẽ giữ người lại làm công cho vương phi. Tử khế không cần phát tiền công, nếu không muốn thì chỉ cần nhờ vương phi tìm người đưa về là được."
... Ta ngẩn ngơ, nói không nên lời.
“Vương phi ngài không biết chuyện này sao?"
"Ta, ta biết rồi, y... Người đâu?"
"Vương gia lúc này có lẽ đang uống rượu với Thôi đại nhân."
Trong tửu lâu, ta ngăn sai vặt lên thông báo.
Ánh trăng rất đẹp, bọn họ đang uống rượu ngắm trăng.
Thôi Hạo trợn mắt nhìn Tạ Lang:
“Nếu ngài không biết suy nghĩ của nàng ấy thì cứ thử một lần xem xem.”
"Ta khó khăn lắm mới mời được một nữ nhân tài giỏi như vậy. Cô nương nhà người ta còn sãn lòng giúp ngài việc này, chỉ cần ghen một chút có gì lớn đâu?"
Tạ Lang lắc đầu:
"Ngươi không hiểu, ghen là một chuyện rất vất vả."
Trong lòng ta khẽ động, chóp mũi lại có chút chua.
"Chi Nguyệt xưa nay luôn bạc tình, nếu ngươi không kích nàng một chút thì nàng ấy sẽ vĩnh viễn không quý trọng người trước mắt." Thôi Hạo thở dài.
"Không phải bạc tình, chỉ là nàng ấy không được yêu thương nhiều, nên nàng mới không biết yêu là gì." Tạ Lang có lẽ là say, trong mắt hiện lên vẻ đờ đẫn hiếm thấy: "Ngươi đừng nói nàng như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-boi-tinh-bac-nghia-voi-tieu-thich-khach/chuong-8-hoan.html.]
Y đang nói lung tung gì vậy?
Ta, Thẩm Chi Nguyệt không có được yêu thương gì...
Trong mắt chua xót, ta cúi đầu, vừa cúi đầu xuống đã lau một hàng nước mắt.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ta không muốn nghe Tạ Lang nói bây nữa,nên quay người rời đi.
Nhưng lại bị Thôi Hạo tinh mắt phát hiện:
"Chi Nguyệt?"
Tạ Lang đột nhiên quay đầu lại.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, những giọt nước mắt thường ra vào tự do giờ đây lại không còn nghe lời ta nữa.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.
“…… Ta không có.” Tạ Lang luống cuống.
“…… Ta biết.”
Ta đều biết.
Cho nên không cần phải nói thêm gì nữa, chúng ta về nhà là được rồi.
Địa long đốt ấm áp, y ôm ta thật chặt, giống như bao bọc một kiện trân bảo từng mất rồi tìm lại được, không chịu buông ra.
Sau khi ta bảo mình muốn ăn chút cam, y mới thả ta ra.
Ta không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại Tạ Lang mấy lần.
Ngắm nhìn mỹ nhân dưới ngọn đèn dầu là cảnh tượng thú vị nhất.
Y cởi áo ngoài, chống tay nhìn ta, lộ ra vết sẹo tay đan xen ngang ngược.
Thấy ta nhìn chằm chằm vào vết sẹo của mình, Tạ Lang mỉm cười:
"Không còn đau nữa."
Câu này hệt như lần đầu gặp, y không phải Thanh Lang Vương, mà vẫn là tiểu thích khách chỉ với một câu “gả cho chàng” mà chịu thương chịu khó.
Lần đó ta không từ mà biệt, y hẳn là ăn rất nhiều đau khổ.
Y nên hận ta.
"Đúng không..."
Không đợi ta nói xong, Tạ Lang đột nhiên túm lấy gáy ta, những lời còn lại dừng lại trên răng môi y.
Có lẽ vì rượu quá nồng và ánh trăng quá sáng nên ta không đủ sức đẩy y ra.
Tạ Lang dịu dàng, nhưng tiểu thích khách thì lại ghi thù.
Y đặt một nụ hôn lên bả vai ta, mặc cho ta cầu xin tha thứ như thế nào, y vẫn chỉ giải quyết dứt điểm chuyện cũ với ta trên giường:
"Không từ mà biệt?"
...
"Đã có hôn ước?"
...
"Đôi giai ngẫu?"
...
"Không phải bản tâm của nàng?"
"... Hu hu, sai rồi! Không ăn được nữa..."
"Lời của bé lừa đảo, một chữ ta cũng không tin."
Trong phòng, hương cam ngọt ngào hòa cùng hương rượu mát lành.
Ánh trăng mờ nhạt, làm đảo lộn tâm hồn của người đang say.
Y liên tục kéo lấy ta đang cố chạy trốn vào lại màn lụa.
Để ta từ từ thử lại chén rượu hợp cẩn mà mình đã hứa từ lần gặp nhau đầu tiên cách đây ba năm trước.
(HẾT)