Sau Khi Bội Tình Bạc Nghĩa Với Tiểu Thích Khách - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-08 18:23:04
Lượt xem: 2,211
Trên đường hồi kinh, ta bị ám sát, đao của thích khách đã vén rèm lên rồi.
Trong cái khó ló cái khôn, ta hôn hắn một cái rồi thẹn thùng cúi đầu:
"Tiểu nữ yêu mến lang quân đã lâu, chỉ mong được kết thành phu thê với chàng.”
Thật sao, thật vậy ư? Tiểu thích khách lắp bắp đến nỗi ngay cả d.a.o cũng cầm không vững.
Tất nhiên là giả rồi.
Tiểu thích khách ngây thơ dễ lừa, ta nói một câu muốn gả cho hắn xong, liền để hắn ở dưới vách núi gánh nước săn thú, chịu thương chịu khó vô cùng.
Khi tìm được cơ hội chạy trốn, ta đã không chút do dự mà bỏ rơi hắn.
Sau này, ta vướng vào một vụ kiện tụng, Thiên gia nghe phán xét.
Ta quỳ gối trên công đường khóc như mưa, hy vọng có thể khiến Thanh Lang Vương ở bên kia màn che sinh lòng thương tiếc.
Nhưng em trai của vương thượng, Thanh Lang Vương đã vén rèm che lên, rồi nhìn ta lạnh lùng nói:
"Nếu là Thẩm đại tiểu thư nói thì dù là một chữ bổn vương cũng không tin."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ta đơ ra luôn rồi.
Tiểu thích khách? Là Thanh Lang Vương sao?
Chương 1
Thẩm Chi Nguyệt:
Không thể ngờ được, chuyện vui đầu tiên mà Thẩm đại tiểu thư ta đây có được sau khi trở về từ Dương Châu lại là bị chính đệ đệ ruột kiện lên nha môn.
Trong đơn kiện, gã viết rằng ta âm mưu chiếm đoạt gia sản, thậm chí còn nói, phường thêu mà ta mở là một ổ lừa đảo lương dân.
Nói láo! Chẳng qua đó chỉ là thổi phồng sự việc mà thôi!
Gia sản là thứ phụ thân ta viết ra trước khi lâm chung, ông viết từng chữ một dưới đao của ta, sao có thể gọi là âm mưu chiếm đoạt chứ?
Về phần ổ lừa đảo, à thì cũng có, nhưng không phải cái này.
Ta quỳ trên mặt đất, yếu ớt che mặt kêu oan, còn kịp đưa ra hai giọt nước mắt.
Dáng vẻ lê hoa đái vũ đó, ta tự cho rằng không một quan viên đại nhân nào trên công đường lại không động lòng.
"... Thẩm thiếu gia, ngươi thực sự quá đáng." Trương Túc Sư nhỏ giọng kéo vạt áo đệ đệ ta.
"Ngươi đứng ở phe nào?" Đệ đệ ta lườm hắn một cái.
"Nhưng ngươi cũng không nói rằng đó là vị một tiểu thư nũng nịu mà." Trương Túc Sư tủi thân cúi đầu: "Nàng ấy bị ta mắng khóc rồi."
Ta giả vờ lau nước mắt, lén quan sát trên công đường một chút.
Đường thượng kinh Doãn Thôi đại nhân là người quen cũ của ta, từ trước đến nay hắn ta luôn bó tay bó chân trước nước mắt của ta.
Màn che sau, còn có một vị Vương gia nghe phán xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-boi-tinh-bac-nghia-voi-tieu-thich-khach/chuong-1.html.]
Nghe nói đó là đệ đệ ruột của Vương thượng, mất tích từ khi còn nhỏ, trước đó vài ngày mới được tìm về và phong làm Thanh Lang Vương.
Mặc dù chần chừ không nói, nhưng y không phản bác lời của ta, hẳn là đã nghiêng về phía ta rồi.
“Nếu vương gia đã không có ý kiến gì, vậy Thẩm tiểu thư..."
"Khoan đã."
Thanh Lang Vương sau bức màn lên tiếng.
Sao giọng này quen tai thế nhỉ?
Ta yếu ớt ngước mắt lên, nhìn người đàn ông phía sau tấm rèm.
Tấm màn bằng lụa kia được vén lên.
Sau bức màn, Thanh Lang Vương mặt mày lạnh lùng, từ trên cao nhìn ta đang quỳ trên mặt đất.
"Lời nàng ta nói, một chữ bổn vương cũng sẽ không tin."
"Vút vút!"
Tại sao lại là y?
Ta hoàn toàn không ngờ được, Thanh Lang Vương Tạ Lang vậy mà lại là Bạch Kiêu.
Bạch Kiêu, tiểu thích khách ba năm trước bị ta bội bạc.
"Thẩm đại tiểu thư không nhớ bổn vương sao?"
"Ngài là..." Ta nhanh chóng trợn mắt: "Nô gia thường ở khuê phòng, chưa từng gặp vương gia. Nếu hôm nay có gì làm gì đắc tội ngài, xin Vương gia hãy vì lần đầu gặp mặt mà bỏ qua cho tiểu nữ."
Ta cho rằng, mình cúi đầu khom lưng như này sẽ khiến tiểu thích khách bớt giận.
Ai ngờ sắc mặt tiểu thích khách ngày càng khó coi hơn, y giận quá mà cười:
"Được được được, là bổn vương nhận nhầm."
Tôi quỳ dưới công đường, dù cho đã khoác áo lông hồ ly trong tiết trời lạnh giá nhưng vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Ta run miệng, cố giữ vẻ bình tĩnh:
"Vậy... Nếu vương gia tìm được người đó, ngài sẽ xử lý nàng ta thế nào?"
Y cười một cái, chậm rãi nghiêng người, đầy thích thú nhìn ta từ đầu đến chân:
"Bản vương sẽ hành hạ nàng ta từng chút từng chút một, khiến nàng ta sống không bằng chết.”
"Đương nhiên, Thẩm tiểu thư không cần lo lắng, ngươi không phải là nàng ta."
"Phải không?"
Ta cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.