Sau Khi bị gã Sở Khanh cắm sừng, tôi đã quên hắn ta rồi - 13
Cập nhật lúc: 2024-07-04 06:49:56
Lượt xem: 216
Những lời phía sau nghẹn lại trong cổ họng.
Anh ta nhìn thấy rõ ràng.
Vết sẹo cũ giống hệt trên lòng bàn tay anh ta, đã biến mất.
Đó là bằng chứng cho thấy Bùi Kỳ và Mạnh Quyển Thư đã ở bên nhau lúc hai mươi tuổi.
Bây giờ, nó đã biến mất.
Bùi Kỳ nắm chặt lấy lòng bàn tay tôi, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Anh ta mở to đôi mắt mờ mịt để nhìn.
Nhưng chỉ nhìn thấy những giọt nước mắt của anh ta rơi trên lòng bàn tay tôi.
Tôi rút tay lại, thở dài một tiếng:
"Bùi Kỳ, chúng ta kết thúc rồi."
Uất Hành rất lịch sự, từ đầu đến cuối đứng bên cạnh không nói một lời.
Tôi có chút xấu hổ vì bị nhìn thấy chuyện riêng tư.
Đặc biệt là người này còn coi như là nửa cấp trên của tôi.
Có lẽ nhận ra sự không thoải mái của tôi, Uất Hành đỡ Bùi Kỳ đang thất thần ra ngoài.
Anh ta quay đầu lại dặn dò tôi nghỉ ngơi sớm.
Đôi mắt Bùi Kỳ vô hồn, anh ta như bị móc mất trái tim, trở thành một đống bùn nhão.
Tôi nghe tiếng mưa gió rồi chìm vào giấc ngủ.
Tôi từng nghĩ rằng, tám năm tăm tối ấy, là Bùi Kỳ đã kéo tôi ra khỏi vực sâu.
Bây giờ nghĩ lại, không phải vậy.
Chính tôi đã tự đày đọa mình, và cuối cùng cũng là chính tôi tự kéo mình ra khỏi vực sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-khi-bi-ga-so-khanh-cam-sung-toi-da-quen-han-ta-roi/13.html.]
Không có người đó, tôi vẫn là tôi thôi.
Tín hiệu ở Hy Nhĩ không tốt, đặc biệt là khi chúng tôi thường xuyên đi sâu vào trong núi.
Việc liên lạc với thế giới bên ngoài tương đối khó khăn.
Bùi Kỳ không còn là người phụ trách dự án như năm đó nữa.
Anh ta cần dành nhiều thời gian hơn ở công ty, không thể nào rời đi được.
Tôi đã quay phim ở Hy Nhĩ gần một năm, chỉ gặp Bùi Kỳ hai lần.
Sau đêm hôm đó, anh ta lại bay đến một lần nữa.
Chỉ dám đứng từ xa, nhìn bóng lưng tôi với ánh mắt đau buồn.
Đối với chuyện đêm đó, Uất Hành không có bất kỳ phản ứng nào.
Anh ta không hỏi thêm, còn giúp tôi giữ bí mật.
Ban đầu tôi còn lo lắng anh ta sẽ giống như lần ở bệnh viện, vì lý do sức khỏe mà yêu cầu tôi rút lui.
Nhưng hội chứng mất trí nhớ rất hữu ích.
Ít nhất trong năm nay, ngay cả khi làm việc với cường độ cao, nó cũng không làm suy sụp cơ thể tôi.
Tôi không còn nôn ra m.á.u nữa.
Nhưng cũng không hoàn toàn khỏe mạnh, thỉnh thoảng các triệu chứng chóng mặt và quên đi quá khứ vẫn là đám mây đen bao trùm lên đầu tôi.
Ngày kết thúc quay phim, Uất Hành lại tặng tôi một bó hoa cát tường.
Trong mắt anh ta dường như có sự lưu luyến, nhưng tôi nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.
Mọi người rưng rưng nước mắt, hò reo vui mừng.
Giữa tiếng reo hò, Uất Hành bắt đầu ôm từng người một.
Anh ta ôm tôi cuối cùng.
"Cảm ơn vì sự chứng minh của cô, tôi rất hài lòng."